Quả là sét đánh giữa trời quang! Ra khỏi văn phòng bố, tôi rất kích động. Không giấu được sự sợ hãi hoang mang, tôi dường như quên mất chức năng ngôn ngữ con người.
“Ngân Hách, Huệ Bân xảy ra chuyện gì, dù là chuyện nhỏ cũng phải nhắn tin cho tôi. Nếu chuyện gấp, cậu gọi điện thoại di động cho tôi.”
Sao bố lại có thể nghĩ ra chuyện nhảm nhí thế này? Bố thật là… con sắp muốn điên rồi, sắp điên rồi.
Tôi đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh. Không việc gì thì cao lớn như thế làm chi? Tôi phải ngửa cổ ra sau mới nhìn thấy mặt hắn.
“Này, cậu ở đâu?”
“Nhà cậu.”
“Tốt, nhà tôi… cái gì?”
“Có thể sẽ thường xuyên gặp mặt nhau đấy, vì cùng ở tầng một mà.”
Trước giờ chỉ mình tôi độc chiếm tầng một, nay lại phải chia sẻ quyền sử dụng với hắn? Tôi tức đến nỗi mũi muốn lệch đi, muốn nói một câu thật tàn nhẫn. Nhưng nếu tôi nói gì không hài lòng, chọc giận hắn, hắn sẽ báo cáo với bố, cho nên, thế nào cũng phải nhịn. Nếu bây giờ tôi gây sự thì sẽ xảy ra chuyện lớn…
Tôi cố nở nụ cười thật tươi mà ngay đến bạn bè cùng lớp cũng khó nhìn thấy được, nói với hắn: “Tôi không phải đứa trẻ hư hỏng, cũng không hút thuốc…”
“Chỉ có uống rượu là giỏi?”
Vô lại, tên vô lại…
Tuy nhìn ánh mắt hắn có vẻ như đang đùa, nhưng hắn tuyệt đối không phải đang đùa, mà là rất thật lòng.
Cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Cố dằn xuống, tôi lại nở nụ cười thật tươi: “Này, đó chẳng qua là giải trí để lấy lại sức lực. Sau này, tôi sẽ ngoan ngoãn học hành. Đừng nghĩ tôi như thế, tôi là học sinh gương mẫu đấy!”
“Thế người đánh nhau với 3 tên lưu manh tối qua là nữ quỷ à?”
“Ơ…”
Lùi một bước là trời cao biển rộng, cho nên phải nhịn. Huệ Bân, phải nhịn!
Từ giờ phút này trở đi, hôm nay là ngày tôi ngứa ngáy tay chân nhất.
“Đừng đánh giá tôi như thế, tôi học rất khá.”
Hắn nhìn tôi trân trân, tỏ vẻ không tin: “Xem ra là nhờ điểm này nên mới chống đỡ được tới nay phải không? Tôi cứ thắc mắc, cuộc sống bên ngoài của cậu lôn xộn vậy mà sao cậu vẫn chưa bị đuổi học chứ?”
“Này!”
“Hả?”
Tôi nổi cáu lên. Không ngờ, hắn hỏi lại như thế làm tôi không biết đáp thế nào. Thật kì lạ, nếu là người khác thì sớm đã bị tôi đánh sống dở chết dở rồi, nhưng cảm giác của toi về hắn hơi đặc biệt. Chắc có lẽ vì hắn quá đẹp trai, lại thêm có ảnh hưởng của bố.
“Tầng 1 xưa nay chỉ mình tôi sử dụng.”
“Có nghe nói.”
“Nếu cậu làm việc gì xấu, cậu chết chắc.”
“Tôi căn bản không nghĩ đến. Nhưng nghe cậu nói thế, tôi cảm thấy như cậu muốn tôi làm việc gì thì phải?”
“Cái gì?”
Chỉ mới tiếp xúc mà đã hiểu được tôi, hắn có cặp mắt nhìn thấu được người khác à? Chưa nói được mấy câu, tôi cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt hắn ta.
“Cậu cũng phải bắt đầu giám sát tôi từ hôm nay sao?”
“Đúng.”
“Này, với 3 người đàn ông cao lớn, tôi chỉ cần vài chiêu là giải quyết xong, còn cần gì bảo vệ chứ!”
“Ai nói bảo vệ cậu?”
“…?”
“Bởi vì tất cả những người có thể bị hy sinh do cậu, đều nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi.”
A! Gặp đối thủ rồi.
Lúc nói những lời này, hắn vẫn bình thản, rồi bước nhanh về phía trước. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy hắn một hồi rồi mới bước đi.
Trời tối rồi, gọi taxi đi vậy, không ngờ hắn cũng lên xe.
“Cậu lên xe làm gì?”
“Chẳng lẽ mạnh ai nấy đi?”
Tôi cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhưng tôi không có quyền từ chối. Tiền hắn sài chắc cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bố, cho nên, để tiết kiệm, tôi đành phải cùng hắn về nhà.
Dì giúp việc vừa nhìn thấy mặt tôi đã khóc rống lên: “Ôi, Huệ Bân! Mặt con sao thế? Nhìn xem, khóe môi con rách nát rồi!” Nghe cứ tưởng tôi là người tàn phế bị ai đó cột dây thừng vào cổ kéo đi.
Sáng nay, Tú Nhi đã bôi thuốc cho tôi, vết thương đỡ nhiều rồi, mặt tôi không nên có nhiều vết thương. Dì nhìn thấy đã nhận ra ngay.
“Không sao cả! Con lên lầu trước đây.”
“Ái chà! Anh chàng cao ráo, đẹp trai này là ai thế?”
Có thể Dì chưa nhận được lệnh của bố. Dì cứ nhìn Ngân Hách chằm chằm.
“À , dì không cần để ý đến cậu ta.”
Dì ngắt lời tôi: “Bạn trai à?”
“Hả? Không phải, không phải. Tuyệt đối không phải!” Hoảng hốt, tôi khua tay lia lịa, Ngân Hách lập tức sa sầm nét mặt lại.
“Không phải à? Thật không? Lần đầu tiên Dì thấy Huệ Bân dẫn bạn nam về nhà, nên cứ tưởng là bạn trai. Thế cậu ta là ai?”
Lúc tôi sắp nói cậu ta là thần tiên nơi nào, Ngân Hách đã cắt ngang lời tôi . Nghe anh ta trả lời, tôi suýt ngất đi.
“Không có quan hệ gì cả, chỉ là người phải ở cùng tầng 1 với cô ấy .”
* * * * * * *
“Này, cậu nói thế là có ý gì?”
“Chẳng phải, hiểu lầm, cuối cùng đã được giải quyết rồi sao?”
“Tôi suýt xỉu đấy.”
Trước khi bố gọi điện thoại về, dì buộc tôi ngồi trên ghế nệm. Dì là một trong những người tôi có thể thổ lộ nỗi lòng, cho nên tôi không thể không quan tâm.
“Này! Tôi ra ngoài một chút.”
“Lúc này, tôi không thể cứu cậu nữa.”
Muốn tên này lễ độ quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi nhìn gương mặt điển trai của hắn đang toét miệng cười…
“Không cần cậu lo.”
“Không phải lo, mà là nếu chuyển trường thì phải đi cùng cậu. Tôi không muốn đến trễ.”
“Cái gì? Cậu đến trường tôi? Đến trường tôi làm g!”
“Lẽ nào bảo vệ mà học trường khác?”
“Tôi cũng cầu như vậy.”
Thế này mới gọi là: nghĩ đến tương lai là một màu đen tối, muốn kết thúc cuộc sống lúc này thì lại không nỡ bỏ tuổi xuân…
Cùng nhà, cùng trường… đừng nói là cùng lớp chứ? Bố sẽ không bỏ con mà rứt áo ra đi đâu? Bố không đem con chôn xuống đất mà không chút lưu luyến gì? Tôi học lớp 4 khối 12, hắn…
“Này, cậu học… lớp … nào?”
Tôi run run, cẩn thận thăm dò, lại thêm nhìn Ngân Hách bằng ánh mắt van xin. Ngân Hách giả vờ suy nghĩ vài giây, nói:
“Lớp 4.”