Người Săn Ác Quỷ

Chương 17: Chương 17




Khuya hôm đó, tôi vì ai đó mà không thể không cười suốt đêm. Xem lần đầu tiên, vì nực cười nên tôi cười không ngớt. Lần thứ hai xem, vì cũng thú vị nên cười. Lần thứ ba, vì Ngân Hách muốn tôi cười. Hắn cứ vỗ vai tôi, nên đành phải cười. Lần thứ tư, tôi nhìn Ngân Hách chằm chằm, gượng cười. Buổi tối trôi qua như thế, nếu mặt tôi lành lặn thì đó là chuyện lạ thế gian. Giống như vừa trải qua trận mưa gió chưa từng có trong lịch sử, mặt tôi tả tơi.

“Ôi, sưng dữ quá, thật là…”

“Mấy Ngón?”

Trên đường đi học, Ngân Hách giơ ngón tay hỏi tôi. “Hai!”

“Còn nhìn thấy sao? Thật thần kỳ, giống như hai cái hốc vậy.”

Phải, tên nhóc này. Cậu tưởng mắt tôi sưng đến nỗi không nhìn thấy gì sao? Thì sao chứ? Tôi còn nhìn rõ. Mắt cậu to thì hay lắm sao? Đều tại hắn chà túi chườm đá vào, bây giờ, cơ mặt tôi căng cứng.

“Này, thật quá đáng… Đều tại cậu, hôm qua, cậu làm thế là có ý gì!”

“An ủi.”

“Cái gì?”

“Là an ủi.”

Một làn gió xuân ấm áp thổi qua mái tóc Ngân Hách, khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng sáng lấp lánh. Đúng thế. Trong khung cảnh đầy nắng, gió, đẹp đẽ thế này rất thích hợp nói những lời như thế! Nhưng….

Đối với người bị hành hạ suốt đêm qua mà nói, chỉ có mong ước là muốn xé nát miệng ngươi ra.

“Nếu cậu còn dám dùng cách đó an ủi người khác nữa, cậu chết chắc rồi.” Tôi hậm hực.

“Chẳng phải cậu cười nhiều lắm sao?”

“Cậu cứ vỗ vào vai tôi, nên tôi mới cười.”

“Người bị vỗ vai mà cười được mới là lạ.”

“Tên nhóc này còn không gọi chị Hai! Này, gọi tôi là chị Hai đi!”

“Ừ, biết rồi.” Ngân Hách toét miệng cười, trả lời: “Chị lớn!”

“Cái gì? Chị lớn?”

“Tôi gọi cậu là chị lớn, cho nên cậu yên lòng đi học đi.”

Lại đem chị Hai đảo lại thành chị lớn? Cái tên không có lương tâm.

“Cậu nếu cứ thế mãi thì cũng không tốt đâu. Tôi không phải người dễ bị chọc đâu?”

“Cậu không nói tôi cũng biết.”

“Tốt, biết thì tốt!”

“Tại sao mỗi lần đều bị tôi chuyển sang chủ đề khác thế? Trong đầu cậu toàn là tế bào chết à?”

“Ừ, mấy ngày nay tôi chơi game vi tính nhiều quá. Này, cậu còn làm tôi bị rối tung lên.”

“Ai bảo cậu để mình bị rối tung.” Hắn vẫn đối đáp tỉnh bơ.

Thật có thể khóc đến chết được, sao lại có loại người như thế?

Hắn nhìn tôi với ánh mắt chân thành như thế, lại nói với giọng điệu chân thành như vậy, đều giống như thật lòng thật dạ. Nếu thượng đế thật sự tồn tại trên thế gian này, tôi sẽ giơ hai tay lên cầu xin một lần, chỉ một lần: Ước gì lúc đi trên đường, hắn sẽ té lộn nhào, mũi chảy máu! Đây chỉ là ước hết sức giản dị của một thiếu nữ ngây thơ!

“Này! Phải rồi… số điện thoại của cậu là số mấy?” Tôi đứng yên tại chỗ hỏi hắn.

Hắn hơi nhíu mày hỏi lại tôi: “Vẫn chưa biết à?”

“Cậu chẳng phải lúc nào cũng không cho hiển thị số điện thoại của cậu sao? Rốt cuộc là số mấy?”

"Không muốn nói cho cậu biết.”

“Sao có thể thế được. Cậu chẳng phải đã biết số của tôi rồi sao? Mau nói cho tôi biết.”

“Số điện thoại của tôi không thể dễ dàng nói cho biết như thế.”

Ngân Hách muốn chuồn vào cổng trường. Tôi tóm chặt hắn: “Mau…nói…cho…tôi…biết!”

“Thôi được, để tôi làm việc tốt vậy. Nếu cậu cá cược thắng tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Cái gì…cá cược gì?”

“Xem ra cậu không có lòng tin, cũng phải thôi.”

Ngươi dám cười ta, quyết không thể tha cho ngươi! Tôi nghe rất rõ tiếng ngọn lửa của lòng tự trọng đang cháy bùng trong lòng. “Được, cá thì cá!”

“Có lòng tin không?”

Đó là tất nhiên. Xem ra cậu xem thường tôi hả? Nói đi, bảo tôi nhổ râu sư tử ở châu Phi tôi cũng có thể làm được.”

“Được, cá cược nhé?” Ngân Hách cười. Nếu đổi tôi là người khác, nhìn thấy nụ cười của hắn, chắc sẽ ngất ngây lắm. Nhưng với tôi? Lạnh cả sống lưng! Tôi có linh cảm không lành, một ý nghĩ làm tôi bất an.

“Cũng không có gì khó cả.” Hắn nham nhở.

“Làm gì?” Đứng cách trường mấy mét, tôi làm ra vẻ bình thường, nhưng các giác quan đểu căng ra hết.

Ngân Hách mỉm cười nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, làm sao để nghe được câu Đúng là học sinh ngoan! Từ miệng “cẩu” hiệu phó!”

“Cái gì?”

“Làm được không? Chị lớn?”

“Này, này!”

“Cậu lý lẽ hùng hồn như vậy, nên có lòng tin chiến thắng chứ?”

“Gì?...Cậu nói gì hả? Này!”

“Chuyện gì?”

Tôi đi theo hắn vào cổng trường, hét lớn: “Cậu điên à? Cậu biết rõ mối quan hệ giữa tôi và “cẩu” hiệu phó mà? Tôi nghe được gì? Học sinh ngoan? Chi bằng vui vẻ tự xin nghỉ học trước lúc đó.”

“Cậu chẳng phải đã nói là có lòng tin sao?”

“Chuyện đó…”

“Xem ra cậu không có lòng tin, đừng có ý nghĩ muốn biết số điện thoại tôi nữa.”

Bỗng nhiên, tôi bừng bừng ý chí chiến đấu, nắm chặt tay nói: “Được, tôi nhất định sẽ làm được cho cậu xem!”

“Chắc nhé, đừng có nuốt lời!”

“Tất nhiên, Đừng đánh giá chị Hai như thế. Tôi không nói hai lời!”

“Ừ, tốt.”

“Nhưng…”

“…..”

“Nếu tôi thua thì sao?”

Ngân Hách nở nụ cười nham hiểm

“Cũng không có gì. Gọi tôi một tiếng, Anh, là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.