Sáng sớm, tôi cẩn thận mở mắt, hôm nay là ngày sinh nhật chờ đợi đã lâu. Tôi hồ hởi đi ra khỏi phòng, nhưng trong nhà vẫn yên tĩnh như thường ngày. Lẽ nào sự bất ngờ ở tầng trệt? Tò mò tôi đi xuống cầu thang, nhưng dưới tầng trệt cũng yên lặng.
Việc…việc này sao có thể? Tôi định thần lại, rồi mở to mắt nhìn xung quanh lần nữa, nhưng vẫn yên lặng như tờ.
“Con đang tìm gì thế?” Dì hình như không biết, vẫn hỏi tôi như thường ngày. Tôi không trả lời, trở về phòng rửa mặt, thay quần áo.
Không sao, có thể là quên rồi.
Tôi thở dài, muốn xoá đi những gì không vui trong lòng nhưng sâu thẳm trong long tôi vẫn tràn đầy thất vọng.
Lúc học ở trường, tôi vẫn ủ rũ, uể oải. Tuy bạn bè tặng tôi rất nhiều quà, nhưng không biết tại sao, trong lòng tôi cảm thấy như mất chút gì đó.
Học xong giờ học bù, trở về nhà đã là 5 giờ chiều. Lúc tôi trở về phòng để chiến đấu tiếp với môn tiếng Anh, cửa phòng bỗng bị đẩy mở ra. Là Ngân Hách:” Này, xuống lầu đi.”
“Làm gì? Tớ rất bận.”
“Chủ tịch gọi cậu.”
Tôi đi theo sau anh ta, đang bước lắc lư đi xuống lầu, tâm trí lơ đãng, bỗng sững người. Trong phòng khách mờ tôi, đặt một chiếc bánh sinh nhật đã được thắp nên sẵn rồi, bố và dì cười hiền dịu, đón tôi. Nhìn thấy tôi đứng lại, Ngân Hách đẩy đẩy lưng, tôi vội đi xuống theo Ngân Hách.
“Mọi người muốn dành cho con một bất ngờ! Đây là Ngân Hách nghĩ ra.”
Nghe bố nói, tôi ngẩng đầu nhìn Ngân Hách.
Bố nói :”Không thổi nến à?”
Tôi một hơi thổi tắt hết nên.
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Chúc con luôn khoẻ mạnh!”
Tôi được bao người chúc mừng, vui tận trời xanh.
“Đây, tặng con.”
“Đây là gì?”
Tôi mở quà bố tặng. Là phiếu mua hàng trị giá 100.000 won.”Bố, con đến đời kiếp nào mới xài hết phiếu này?”
“Nói thế nào cũng là quà bố tặng con, con nhận đi.”
Tôi mở quà của dì, bên trong lại là một bộ….nội y! Đối với con gái mà nói, nội y rất quan trọng. Tôi giấu ngay món quà của dì, thật mắc cỡ chết đi được.
Bố đằng hắng. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Ngân Hách, nhưng hắn chỉ nhún vai, vẻ mặt như nói: cậu đang mong đợi gì? Cứ như thế cho đến cuối bữa tiệc, hắn vẫn không tặng quà cho tôi.
Phải rồi, tôi cũng thật là. Tôi mong đợi gì ở hắn chứ?
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, tôi và Ngân Hách cùng lên lầu.
“Sao cậu ngay đến một món quà cũng chẳng có?”
“…”
“Thật quá đáng! Cho dù bữa tiêc này do một tay cậu sắp đặt. Ừm, tớ có gì mà trách cậu. Cậu vì tớ nên chuẩn bị những việc này, tớ đã rất cảm kích cậu rồi. Đây là bữa tiệc sinh nhật vui nhất trong đời tớ.”
Lúc tôi vui vẻ cầm quà của bố và dì tặng định đi vào phòng, Ngân Hách nắm vai tôi.
“Hử? Sao thế?” Tôi hỏi.
“Này, đây là quà của tớ. Vật tớ giấu sau lưng tuần trước là cái này.” Ngân Hách đưa cho tôi cái gì đó, nhưng không đợi tôi mở ra, hắn chạy biến mất dạng vào phòng mình.
Bỏ qua phong thư, lẽ nào quà Ngân Hách tặng tôi cùng là phiếu mua hang? Mở phong thư ra xem, tôi suýt ngất ….
“Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn.
Chú ý: chỉ có Lý Huệ Bân có thể sử dụng phiếu này.
Bắt đầu, do Huệ Bân quyết định, nhưng, kết thúc do Hạ Ngân Hách quyết định.”
“Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…”
“Cậu đang nói gì thế? Phiếu sử dụng gì?”
“Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu tự do sử dụng….Phiếu tự do sử dụng….Không phải, không phải cái này….”
“Cậu đang lầm bầm gì thế?”
Lớp phó kề sát mặt vào trước mặt tôi, dáng vẻ đó chính là phim khủng bố làm bùng nổ các phòng bán vé vào năm sau. Lớp phó nheo mắt nhìn tôi, nói:” Cậu rốt cuộc bị sao thế?”
“Cậu đừng làm phiền tớ, tránh qua một bên.”
Bởi vì phiếu sử dụng vô thời hạn hôm qua kích động tôi quá lớn, tôi bất giác nói một mình. Lớp phó xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, nói tiếp:” Này, cậu biết không?”
“Biết gì?”
“Cậu rất hấp dẫn đấy.”
“Là ý gì?”
Lớp phó lại áp sát mặt gần tôi, sau đó nói :“ Nghe nói một tên lớp 12 thích cậu?”
“Hả…?” Nghe lớp phó nói, tôi tròn mắt kinh ngạc, đúng là xưa nay chưa từng nghe. “ Này, hôm nay không phải ngày cá tháng tư. Nếu cậu muốn lừa tớ thì thôi đi.”
“Không phải, không phải như thế! Tớ nghe bạn tớ nói. Nghe nói hắn tự mình thú nhận.”
“Hì!”
“Vốn dĩ, hắn tưởng cậu và Ngân Hách yêu nhau, Nhưng vừa nghe được Ngân Hách là em họ cậu, hắn rất vui. Lúc đó, tớ cũng không tin. Nhưng thông tin hắn thích cậu, chớp mắt đã lan truyền trong lớp học. Để bịt miệng bạn bè trong lớp, hắn đã mời họ đi ăn. Nhưng như thế cũng không có tác dụng, lấy đâu ra vật gì có thể bịt được miệng người chứ?”
Tôi không tin những gì lớp phó nói, chuyện này tuyệt đối không thể! Nhưng tôi vẫn mừng thầm trong bụng, đây là chuyện làm người ra vui. Nhưng tôi thật sự đã cảm nhận được tai hoạ mà những mối tình qua đường mang lại. Chính là chuyện tấm hình bị chụp lén lần đó.
“À, chính là người vừa mới đi qua.” Lớp phó nói. Tôi nhìn theo hướng lớp phó chỉ, một tên cũng khá đẹp trai.
“Có thật là hắn? Cậu không phải đang lừa tớ chứ ?”
“Tất nhiên không phải lừa. Là hắn tự nói hắn thích cậu, nói nào là cậu rất hấp dẫn….”
“Hấp dẫn? Nhiều câu ca ngợi như vậy, tại sao lại nói hấp dẫn nhỉ? Tại sao lại nói những lời như thế với một người con gái nhã nhặn như tớ?”
“Cậu điên rồi à? Có phải muốn từ cửa sổ nhảy xuống dưới?” Lớp phó giả vờ như đẩy tôi xuống.
Tôi đẩy lớp phó ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh, lớp phó đi theo sát phía sau tôi.
Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi đúng lúc chạm mặt với hắn. Tôi đi qua, giả vờ như không biết gì. Nhưng…
“Lô Vũ Hiền! Huệ Bân, chính là hắn, chính là hắn!”
Chết, thể diện của tôi bị mất sạch rồi.
Người tên Vũ Hiền tài hoa, phong độ đó đứng chôn chân tại chỗ, tôi cũng sững người ra. Tuy học cùng trường, nhưng tôi cảm thấy hắn rất lạ. Tôi gật đầu chào người tên Vũ Hiền đó, rồi trở về lớp, thật không muốn tưởng tượng, Vũ Hiền được tôi chào thì hắn sẽ thế nào.
Vừa về tới lớp, điện thoại tôi rung lên, 2 phút nữa thì vào học rồi.
“ALô. Xin chào!”
“Đang làm gì thế?”
“Hạ Ngân Hách? Tôi đang định hỏi cậu đây? Sao cậu gọi điện cho tớ?”
“Học tiếng Anh thế nào rồi?”
“Tàm tạm. Tôi không tệ đến nỗi làm cậu phải lo lắng đâu, yên tâm đi.”
“Nếu quả thật không hiểu, thì đến hỏi tớ nhé.”
Tên này, lại xem thường tôi?
“Tôi chưa ngốc đến mức đó đâu. A, đói quá.”
“Đói hả? Mới ăn sáng không bao lâu, đã đói nhanh thế à? Cậu đang mang bầu hả?”
“Cậu nó bậy gì thế! Tớ thật sự đói rồi, đói quá đi”
“Muốn ăn gì?”
“Tớ muốn uống sữa. Là sữa! Cậu sẽ mua cho tớ chứ?”
“Đừng nằm mơ!”
Đúng thế. Tớ lại mong cậu mua sữa cho tớ, hay là giết tớ đi.
“Này.”
“Hử?”
“Không có gì. Chuông reo rồi, tớ cúp máy đây.”
“Thôi được. Thế….”
Tít…tít…tít…
Thật là một tên chán ngắt. Tôi cứ nhìn vào điện thoại đã đóng lại, đến khi thầy bước vào lớp. Thầy dạy lịch sử bước vào lớp, điểm danh trước, sau đó, thầy giở sách, bắt đầu giảng bài.
Biệt hiệu của thầy dạy lịch sử là “ Thuốc ngủ”. Thầy vừa mới giảng được 5 phút, các bạn lần lượt nằm xuống chìm vào giấc mộng.
“Kén chồng hay là cưới chồng là một loại giống như chế độ ở rể bên nhà gái.Chủ yếu thịnh hang vào trước thời đại Triều Tiên. Nhưng sau này dần dần giảm bớt. Điều này không phải nói suốt đời đều sống ở nhà vợ. Chủ yếu là trước tiên sống bên nhà vợ một thời gian, sau đó trở về sống ở nhà mình. Cho nên, thường sẽ không sống cả đời bên nhà vợ. Gần đây…làm sao có thể nhìn thấy phong tục ở rể bên nhà vợ gì chứ. Ai lại muốn ở rể. Cho dù thỉnh thoảng sẽ có, những cũng không ở quá lâu.”
Tôi nhìn thấy rồi, hơn nữa cũng cảm nhận được rồi.
Có hai ánh mắt rực lửa đang đổ dồn vào tôi. Tôi quay lại, phát hiện Tú Nhi và lớp phó đang nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: ”Lương tâm không dễ chịu hả?”
Các cậu muốn nói gì với tớ?
Nhờ phúc hai vị, tiết học này tôi mới không buồn ngủ, tinh thần phấn chấn. Vừa tan tiết, Tú Nhi và lớp phó bay lại chỗ tôi.
“Ái chà, đúng thế đấy, hoá ra đó chính là kén chồng! Lại gọi là ở rể nhà vợ!”
“Các cậu muốn nói gì?” Tôi trừng mắt nhìn Tú Nhi, lần này, nó lại dám liên kết với lớp phó tấn công tôi.
“Tớ chỉ ngưỡng mộ cậu. Cậu lại có thể kén chồng.”
“Không đúng! Nói theo cách hiện đại là ở rể nhà vợ! Thật ngưỡng mộ chết đi được. phải không? Như thế là có thêm sức lao động, gọi là sức lao động của người giám sát. Thật là một gia đình giỏi giang!”
Trong tình huống này, tôi chưa chửi thề là vì sức chịu đựng của tôi đã lên tới cực điểm. Ngực tôi đã phình to hơn cả trời. Nhưng…nhưng…tại sao tôi có thể khống chế lưỡi mình không chửi thề, lại không thể khống chế nắm tay mình chứ?
“Này này, đừng…đừng nói nữa” Tú Nhi nhìn thấy tôi nắm chặt tay, liền nói. Nhưng lớp phó hình như đã bán rẻ lí trí mình rồi, tiếp tục chế nhạo tôi.
“Ở rể? Thật hay đấy! Đàn ông sao lại không có bản lĩnh thế nhỉ? Thật khiến người ta lo lắng, Ưm…có điều, người đó nhất định rất bản lĩnh. Nếu không làm sao có thể ở rể được chứ … hử?”
Rầm! Tôi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, ghế ngã rầm xuống đất. Tôi không nới lỏng nắm tay đang nắm chặt của mình, từ từ ngẩng đầu lên, tôi và lớp phó, bốn mắt nhìn nhau. Lớp phó lúc này mới nín thở.
Chính lúc naỳ.
“Em nào là Lý Huệ Bân?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, một chú lạ hoắc đang nhìn ngó xung quanh.
“Là em.”
Chú nhìn thấy tôi, vẫy tay bảo tôi đi ra. Tôi nới lỏng nắm tay, đi lại chỗ chú, chú cười toe toét với tôi, nói:"”Sữa tươi, sữa chuối, sữa dâu, sữa sôcôla, tất cả 4 hộp.”
“Hả? Con không mua mấy thứ này.”
“À! Là một học sinh lớp 4 khối 11, tên Hạ Ngân Hách đặt.”
Lúc tôi mặt ngạc nhiên , nhận cái túi đựng đầy sữa mà chú đưa, điện thoại có tin nhắn.
“Tớ chọn, tớ thích, ( chừa tớ một hộp)… Hạ Ngân Hách”