“Đừng đùa nữa.” Ngân Hách nói.
“Tớ không đùa.”
“Cậu đang nói gì thế?” Ngân Hách bật cười, sau đó quăng cây gậy gỗ trong tay ra xa : “ Là vì tớ thắng cậu, nên cậu giận phải không? Chẳng phải là cậu bảo tớ tấn công sao?”
“Không phải vì chuyện đó, cậu nên rõ hơn tớ chứ.” Xem ra, tôi đích thực là một người độc ác. Lúc nói những lời này, tôi lại không rơi giọt nước mắt nào, giọng nói cũng không có một chút run rẩy.
“Cậu là thật lòng....?”
“Thật lòng. Chia tay đi.”
“Trước khi thi đại học, chúng ta nên giữ bí mật, đợi sau khi thi xong...” Hắn vẫn cố nói.
Tim tôi đau đến sắp không nói nên lời nữa. “Dứt khoát chia tay đi.”
Lúc tôi định rời khỏi bãi đỗ xe, Ngân Hách nắm chặt cổ tay tôi.
“Đừng đi.”
“ ... “
“Đừng đi.”
“ ... “
“Ngay cả nửa lý do cũng không có, cậu kết thúc mối quan hệ của chúng ta đơn giản thế sao?”
“Người khác được, tại sao chúng ta không được?”
Trước khi trào ra, nước mắt đã bốc hơi từ trong tim tôi rồi. Bởi vì, ngọn lửa đau khổ đang thiêu đốt tim tôi, đốt cả nước mắt, cũng đốt cháy cả tình cảm. Cứ đốt đi, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.
“Người khác được, nhưng tớ thì không được.” Ngân Hách
“Bỏ ra.!” Tôi quát lớn.
Ngân Hách càng nắm chặt tay tôi, tay tôi bắt đầu tê.
“Cậu làm tớ đau. Bỏ tớ ra.!”
“Tớ cũng đau, cho nên không thể bỏ ra.”
“Cậu làm như thế cũng không thay đổi được gì”
Tôi không thể nhìn vào mặt Ngân Hách, cho nên tôi không biết, bây giờ, vẻ mặt cậu ấy thế nào.
“Rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ cần cậu nói ra, tớ sẽ thay đổi. Cho nên, cậu phải cho tớ một lý do.” Ngân Hách vẫn hỏi.
“Tớ mệt rồi, cảm thấy rất vô vị. Đây cũng là lý do.”
“Cái gì...?”
“Tình yêu cuối cùng cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ, tớ mới hiểu ý nghĩa câu nói này. Cậu hài lòng chưa?”
“Cậu nên nhìn tớ mà nói.” Ngân Hách thiết tha.
“Tớ không muốn nhìn thấy cậụ. Không muốn!...”
“Tại sao? Mấy hôm trước, cậu còn sà vào lòng tớ, không phải sao?”
“... “
“Lúc đó, tại sao cậu khóc?”
“Bởi vì, tôi thấy có lỗi với cậu. Đã khóc xong rồi, tớ cũng không còn cảm thấy hổ thẹn với cậu nữa, cho nên, chúng ta chia tay đi.”
Tuy trong lòng tôi, tôi luôn nhắc nhở mình, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái, nhưng, giọng nói của cậu ấy cứ làm tôi nhớ đến Hạ Ngân Hách yêu quý. Cho dù, tôi cố hết sức thuyết phục mình, cố hết sức không biểu lộ gì ra nét mặt, nhưng sao tôi thấy bối rối quá.
“Đừng nói những lời đó. Đừng đi! Chỉ một chút, cậu đứng yên như thế này chỉ một chút thôi.”
Xem ra, cậu đang sợ. Bình thường, giọng nói của cậu không run như thế, nhưng bây giờ, nó và tay cậu lại run rất dữ dội.
Một lúc sai, Ngân Hách kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng. Lúc này, tôi giống như bị trúng yêu thuật vậy, vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Ngân Hách thì nước mắt lại rơi lã chã. Đến bây giờ tôi mới biết, trong người tôi luôn chứa đầy nước mắt....
“Bắt đầu ghét...ở cạnh tớ rồi à?”
“Ừm...”
Cảm ơn cậu đã ôm tớ vào lòng, cảm ơn cậu đã cho tớ được nghe nhịp đập tim cậu lần cuối cùng. Cảm ơn....
“Không muốn ở cạnh tớ nữa à?”
“Ưfm...”
Tớ muốn ở cạnh cậu. Chúng ta còn nhiều việc vẫn chưa làm, nhưng....
“Thật sự muốn chia tay à?”
“ ... “
“ ... “
“ ... Ừ “
Tôi miễn cưỡng lên tiếng trả lời.
“Tớ yêu cậu.” Trong nháy mắt, câu nói này giống như lưỡi dao lạnh ngắt găm vào tim, suýt chút làm tôi ngừng thở.
“Thật sự rất yêu cậu.” Nghe Ngân Hách nói, tôi chỉ có thể đứng sững như người câm.
“Tớ nhớ vẫn chưa nói câu này với cậu.”
“ ... “
“Tuy tớ kéo tay cậu nhưng tớ lại phát hiện còn rất nhiều chuyện tớ chưa kịp làm. Tớ nghĩ, lúc này, tớ có thể làm gì cho cậu ... Kết quả, tớ chỉ nghĩ được điều này.” Giọng Ngân Hách như nghẹn lại.
Xin lỗi, tớ không cách nào chấp nhận được sự thật, cậu là người của Cường Thịnh Phái. Xin lỗi. tớ không muốn nghĩ rằng, cậu là con của kẻ thù tớ....
“Nếu cậu yêu cầu... nếu cậu muốn... tớ sẽ giúp cậu toại nguyện. Cám ơn cậu, cậu còn để tớ làm việc cuối cùng này cho cậu. Tớ để cậu đi...” Ngân Hách buông tôi ra, nước mắt của anh ấy rơi lã chã, làm tinh thần tôi bấn loạn.