Người Săn Ác Quỷ

Chương 66: Chương 66




Ngân Hách vừa nói xong, bọn người xung quanh tôi chuẩn bị thế tấn công. Nhưng bọn chúng hình như đã say lắm rồi, có vài người còn lắc lư dữ dội, đứng không vững nữa. Lúc này, một tên trong bọn chúng hô lớn, xông vào, tôi cúi đầu tránh, rồi đá vào cằm hắn.

“ A!”

“ Con nha đầu này…”

“ Đừng vì nó là con gái mà xem thường. Đừng lơ là.!” Tên bị tôi đánh hô lớn . Hình như, lúc này, bọn chúng mới định thần lại.

“ Lên đi!”

“ Con nha đầu này, tao không nhường mày nữa đâu!”

Tôi né mất tên đang xông vào tôi, cúi người chặn ngang chân một tên. Lúc này, hai ba tên ngã xuống như trò domino, nhân cơ hội này, tôi đá vào bụng ba tên liền, tiếp đó, đá vào cằm tên đang từ phía sau xông tới. Đây là cuộc chiến mà tôi phải dốc hết sức từ khi sinh ra tớ giờ, cho nên dù tôi có giỏi bao nhiêu đi nữa, nhưng đối diện là bọn người cao lớn, hơn nữa là xã hội đen, nên có hơi vất vả.

Đúng lúc này, Ngân Hách lại lên tiếng.

“ Nếu cậu có thể đánh tới được trước mặt tôi, tôi sẽ một chọi một với cậu. Tất nhiên, cậu nhất định phải còn sống khi tới được chỗ tôi.”

Lời nói châm biếm của Ngân Hách làm khoé mắt tôi cay cay.

Đây là người tôi từng yêu sao? Người trở nên lạnh lùng như thế, như đang đợi đưa tôi vào chỗ chết, là người tôi từng yêu sao?

“ Đang nghĩ gì thế?”

Bốp! Không biết tên nào lấy gậy đánh vào sau vai tôi. Cảm giác đau đớn khiến tôi nhắm mắt lại, lúc này chắc không phải là lúc suy nghĩ.

“ Mẹ kiếp!”

Tôi hung hãn xông vào tên đánh lén sau lưng tôi. Gót chân nhằm vào vai hắn, sau đó, mũi chân tìm vào bụng hắn.

“ Chà…chà! Xông lên đi!”

“ Tên này!”

“ Muốn chết à!”

Tôi bị tiêu hao hết sức lực rồi sao? Tôi thật sự không làm được sao? Không, còn xa mà. Mẹ đang nhìn tôi. Tao sẽ đem những đau khổ mẹ đã chịu, trả lại bọn bay gấp mấy trăm lần!

“ Con nha đầu này!”

“ Cường Thịnh Phái mà có chút bản lĩnh thế này thôi sao?”

Tôi hạ hết những tên xông vào, tìm cơ hội tiếp cận Ngân Hách, nhưng mỗi lần đều bị thất bại. Ngân Hách ỉu xìu nhìn tôi, giống như đang xem bộ phim vừa dài, vừa chán vậy. Tôi từ từ tiến về phía Ngân Hách với tốc độ mà người khác không nhận thấy được.

Bốp! Bốp!

“ Hự!”

“ Hơ…hơ!”

“ A!”

“…Hự!”

Những tên bị đánh ngã nằm lăn lốc dưới đất càng lúc càng nhiều. Mỗi lúc ngã vài tên, mặt Tóc Xám càng lúc càng đơ cứng lại. Tôi cũng bị đánh đến thương tích đầy mình, sắp đứng không nổi nữa. Dựa vào tính tự cao tự đại và ý chí chiến đấu tới bây giờ, sức lực của tôi đã đạt tới giới hạn cao nhất.

Nhưng, cơ hội thuộc về người cố gắng. Đúng lúc tôi tìm được sơ hở liền xông vào Ngân Hách, chớp mắt kề con dao sắc nhọn vào cổ hắn.

Tóc Xám nhíu mày, nhìn tôi.

“ Phù …. Phù..”

So với tôi, Ngân Hách tỏ ra bình thản, nói :” Tôi đã không để tâm đến.”

“ Phù…phù…tuyệt…phù….đối…. không tha cho cậu.”

Ngân Hách nhìn tôi một lúc, Tóc Xám cũng nhìn tôi hằm hằm, muốn tấn công, nhưng bị Ngân Hách giơ tay ngăn lại.

“ Không được động đến cô ấy.”

“ Nhưng!”

“ Thi đấu cũng là thoả thuận. Nào, bây giờ, cậu muốn thế nào?”

“ Phù…phù….giết…cậu…phù…”

“ Thế, tôi đếm đến 3, cậu giết tôi đi. Tôi cho cậu cơ hội này.”

Sao có thể nói nhẹ nhàng, bình thản như thế? Cứ như đang đợi thời khắc này vậy?

Tay cầm dao của tôi hơi run lên.

“1!”

Giết hắn! Giết hắn! Trả thù cho mẹ! Trên người hắn đang chảy dòng máu của kẻ thù!

“ 2!”

Người mà tình cờ gặp nhau, từng chút từng chút khắc vào tim tôi như lấy dao khắc lên tấm gỗ vậy. Vẻ mặt bình thản của hắn mang đến cho tôi nỗi đau khổ to lớn.

“3!”

…. Tôi không có cách nào giết được hắn….

Ngân Hách cười:” Đã đếm xong rồi.” Nói rồi, anh ta lấy tay nắm chặt lưỡi dao kề trên cổ.

“ Cậu…cậu làm gì thế?”

Ngân Hách tiếp tục nắm chặt lưỡi dao đang cắt vào thịt, giật con dao khỏi tay tôi, rồi quăng ra xa.Máu chảy ra thấm ướt cả nền nhà, nhưng vẻ mặt Ngân Hách vẫn không thay đổi.

“ Nào, chúng ta đấu với nhau.”

Ngân Hách nghiêng đầu qua lại để thả lỏng cổ, anh ta bước đến giữa đám đông.

“ Tránh ra hết cho tôi!”

Bọn chúng đều tránh ra, Ngân Hách ngoắt ngoắt ngón tay với tôi, tôi chầm chậm bước qua, đứng đối mặt với Ngân Hách nhưng lại thừ người, Ngân Hách đấm một đấm vào vai tôi.

“ Nếu cậu tiếp tục thừ người ra, thì sẽ thành một con cừu non đấy.”

“…”

“Để cậu không cô đơn, tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu lên thiên đàng.”

Tại sao có thể nói ra những lời như thế mà không hề chớp mắt chứ?

“ Hạ Ngân Hách, cậu thật giỏi tạo kinh ngạc…”

“…”

“ Cậu thật có thể dồn người ta đến phát điên.”

Tôi xông vào Ngân Hách, Ngân Hách cản được đòn tấn công của tôi rất nhẹ nhàng. Được một lúc, hắn tấn công nhẹ vào tôi. Bao giờ cũng thế, những đòn tấn công của tôi không có tác dụng gì với Ngân Hách, đều bị hắn cản được.

“ Người luôn bảo phải báo thù mà chỉ có chút bản lĩnh này sao?”

“ Câm miệng! Tôi không muốn nghe cậu dạy bảo!”

Lúc Ngân Hách phòng thủ và tấn công, máu trên tay cứ chảy mãi không ngừng. Dao của tôi đương nhiên là lợi hại rồi, cho dù chỉ là cắt nhẹ, vết thương cũng sẽ khá sâu. Hắn lại lấy tay nắm lưỡi dao sắc nhọn và mỏng như tờ giấy đó…A, tôi đang nghĩ gì thế? Người trước mặt tôi là kẻ thù tôi mà. Kẻ thù ?!

“ Cậu cứ như thế, thì ngay cả một sợi lông của tôi cũng không động đến được”. Hắn lại kích động vào lòng tự trọng của tôi!

Tôi lại tấn công Ngân Hách, lần này, tôi dùng hết sức lực.

Bốp! Bịch, bịch! Bốp! Đấm đá túi bụi vào người Ngân Hách, hắn dần dần giảm đi sức lực.

“ Đại ca!”

“ Các người không được động đậy một bước chân nào! Hự!”

Lúc đánh nhau, sao có thể phân tâm chứ ? Kết qủa, Ngân Hách bị tôi đá trúng vào bụng, anh ta lấy tay lau vết máu ở khoé miệng.

“ Hừ, thế, bây giờ bắt đầu chưa?” Nói xong, Ngân Hách tấn công tôi.

“ Hơ…hơ, hự”

“ Như thế còn báo thù gì! Cậu còn mặt mũi đứng đây à?”

“ Hơ! Tuyệt đối không tha cho cậu!”

“…”

“ Đồ…đồ khốn!”

Ngân Hách bật cười. Tôi nhìn thấy ống thép bên cạnh mình, liền cầm lên lao vào Ngân Hách. Trong chớp mắt, tôi thấy Ngân Hách không phòng bị gì cả, hoàn toàn đứng trọn đòn tấn công của tôi, anh ta mỉm cười giống như đã rất an tâm.….

Tôi vội rút tay lại, nhưng đã quá trễ.

Bịch!

Ngân Hách ngã xuống sàn. Vì phòng các đòn tấn công của tôi, hắn đã thương tích đầy mình rồi, vết thương trên tay cũng rất nghiêm trọng. Trong tình trạng như thế còn có thể chống đỡ nổi, đây đã là một kỳ tích. Nhưng, hắn còn bị tấn công mạnh bằng ống thép.

“ Đại ca!”

“ Đại ca!”

“ Hạ…Hạ Ngân Hách, cậu…cậu…tại sao…”

Theo thực lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể còn được đòn tấn công của tôi dễ như trở bàn tay, nhưng, hắn lại không làm như thế?

Ngân Hách buồn bã :” ….Tôi …. Tôi thua rồi…”

Ngân Hách làm tôi mất đi khả năng khống chế mình. Trước tiên, hắn dùng lời nói làm cho tôi giận, sau đó, dùng hành động để tôi đấu với hắn. Là hắn cố ý, đây đều là do hắn cố ý sắp xếp!

“ Nói dối! Cậu…sao có thể., sao có thể thế được!”

Tóc Xám bước lại trước mặt tôi, tát tôi một cái. Tôi rốt cuộc đã làm gì….bị cuốn vào một vòng. lại một vòng xoáy, kết quả gây ra chuyện này….

“ Dừng tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.