Nhưng cậu củng chẵng biết cậu dấu được bao lâu, cậu dơ bàn tay lên ngắm dưới đôi mắt màu trắng đục, và giờ đây cậu không thể kiếm soát sức mạnh đó được, cậu hi vọng sáng nay đi học đến trường cậu có thể kiếm thoát sức mạnh đó, ckứ không cậu củng chẵng biết cậu gặp chuyện gì?
Thế giới phép thuật này, không còn lớp của phù thủy băng nữa, cậu phải đi học trường học phù thủy ánh sáng, và chừ đây chỉ còn lại duy nhất cậu.
Lúc cậu chết đi, linh hồn cậu đã thấy sự tàn sát tàn bạo của Zima cảnh tượng đó như một cuống băng tua chậm(very slow) từng đoạn ruột câu đau như cắt cho đến khi từng người bị giết đến người cuối cùng.
Sự căm thù đó càng khiến cậu tức giận, muốn trả thù.
Crowe bọp nát cột nước đang đứng trước cậu, tháp nước như bị đống băng lại.
Sau đó cậu lấy tay trái đụng vào, tư dưng tháp băng tan chảy thành nước như lúc đầu.
Bắt đầu chừ đây cậu đã điều khiển đươc sức mạnh của mình.
6h sáng mọi người mới thức dậy Kenlin trầm trồ kinh ngạc vị thấy Crowe dậy sớm, mọi lần là cậu ta toàn ngủ nướng, cậu vội vàng đập sau lưng.
-Ê Crowe cậu đang nhớ người nhà hả?
Crowe không nói gì.
Đến lúc anh ta lại hỏi Crowe
-Mày bị sao vậy?
Cậu vẫn im lặng.
Sau khoảng 1phút cậu quay mặt lui, gượng cười nói.
-Không gì cả.
Bóng hình cậu quay lui, nhưng rất lạ, Kenlin hỏi.
-Cậu ốm à?hay sao mà hơi lạnh của cậu không còn nữa?
-Ừ, tớ sợ mọi người khi tiếp xúc với tớ sẽ nhận ra, nên tớ kiếm chế sức mạnh lại.
-Chừ Cậu có thể kiềm chế sức mạnh được àh?
-Ừ, tớ mới kiềm chế được mới đây thôi(nói có vẽ gì đó dấu diếm)
-Mà dây chuyền của cậu ai cho mà đẹp vậy?
-À, tớ mua lâu rồi chữ mới mang vào thôi(Cười với giọng thân mật)
Có giọng người khác chen vào
-Lo đi học đi, đứng đó làm gì nữa?(giọng của Herb vang tới)
-Ừ, đi ngay đây!
3người xếp một hàng đi tới trường, trong hôm ni vẽ mặc của Crowe không còn thiếu máu nữa, mặt hồng hào hơn lúc trước, nhưng có điều cậu càng ít nói hơn.
Ở đâu đó vọng lên tiếng hát.
Mặt trời lên mang đến bao nhiêu điều hạnh phúc, cuộc sống này mang đến nhiều niềm vui, lá đỏ khẻ rơi trên mái tóc, để mổi khi rơi xuống nên chậm chậm bình yên
Câu hát của Luna mang đến sự vui vẻ cho mọi người, kể cả cậu, vì,,,
Vì giọng hát đó rất giống Lina, cậu mỉm cười vì đó là phản ứng tự nhiên của cậu, khi được nghe Lina hát.
Câu đứng đơ, trái tim bị đống băng khi cô không phải là cô bé Lina đang ở trong đầu cậu.
Từng bước chân cậu chậm rải, nó càng chậm thì cậu càng cảm thấy chúa xót hơn, để rồi cậu ngất đi trong vô thức.
Cậu được Kenlin đưa trở về phòng, và chăm sóc cho cậu luôn ngày hôm đó, giấc mộng cậu như vô hạn, để đến khi trời chợt tối cậu mới tỉnh.
Chừ đây chắc Herb đi giạo giữa bâu trời đêm, gió cứ thôi qua hai vạt áo làm khẻ lay động chiếc dây chuyền hình tứ giác, tâm hôn cậu trong không cho đến khi gặp Mira.