Người Sói và Sức Mạnh Ánh Sáng

Chương 22: Chương 22




-Đúng là không biết lí lẻ.

-Ừm, tôi là vậy đó, anh lo mà bỏ tay anh ra, trước khi tôi gọi người tới đây.

-Haha, cô nghĩ ckừ ai rảnh mà ra giúp cô ckứ? Họ rất sợ nkững người lưu manh, nên mạng ai nấy lo tkôi cô bé ạ.

-Hư, rứa ckừ anh định làm gì?

Anh mỉm cười nkỏ, và củng đủ làm cô nghe tkấy, vì bù lại tai của cô rất thính mà.

Anh cầm tay cô kéo đi, còn cô tkì không tkể nào bì lại sức mạnh của anh, nên bị anh kéo đi nkư 1con vật nuôi.

Gió cứ mãi trôi, từng hơi nóng, mùi hương cứ phảng phách, còn cô tkì không ngừng kêu gào.

Anh kề tai cô nói nkỏ Im lặng đi, tôi đang dẫn cô tới nkà hàng đó, và cô sẽ được ăn no

Cô chỉ nghe từ no tkì cô đã im re rồi, vì mấy tkáng vừa qua cô ckưa được 1bưa no, ckứ đừng nói là nkững tkức ăn ng0n, cô ng0an ng0an bước tkeo anh mà không kháng cự với anh nữa, vì cô sợ.

Sợ làm anh giận tkì cô sẽ ckết đói ở ng0ài kia.

Khi tiếng kách vang lên, tkì củng đúng lúc cô cảm tkấy ấm áp lạ tkường, vì cô đã bước vào cổng của nkà hàng.

Ở trong này không có gió, mà còn có lo sưởi nữa nên cô nkư bớt lạnh hẳn đi.

Mọi người xung quanh nkìn ckăm ckú vào 2người mới bước vào công, họ không phải lạ vì 1ckàng trai đi với 1cô gái, mà là một người ăn mặc lịch lảm, với bộ đồ khá cao qúy đi với 1người rách nát nghèo nàn nkư cô.

Anh không quan tâm, anh vẫn bước đi tự nkiên tới 1cái bàn gần lò sưởi nkất, vì anh biết mai ckừ cô ở ngoài đó rất lạnh.

Anh kéo gkế và dẫn tay cô nói

Cô ngồi xuống đi

Cô dùng tay đụng vào gkế tkử, vì cô sợ anh trêu cô, sau đó cô mới ngồi xuống.

Ckiếc gkế với đệm lót khá dày khiến cô khi ngồi xuống cảm tkấy rất êm ái.

Anh nói cô phục vụ đem 5món ng0n nkất ra

Vâng tkưa công tử và tiểu tkư ạ! Cô nghe từ tiểu tkư mà rất quen, vì từ đó cô hay gọi nkững người phụ nữ qua đường đẻ xin ckút tiền, mà ckừ đây có người gọi cô nkư vậy, từng món từng món được đưa tới, cô càng cảm tkấy đói và tkèm hơn, vì mùi hương cứ phảng phách qua lổ mủi nkỏ xinh của cô, nkưng cô không giám ăn.

Vì cô tkấy ngại!

Anh nkìn cô cất tiếng

-Cô cứ ăn đi

Lúc đó nkư đúng tim đen của cô, cô lậy tay quơ loạng xa, còn anh nkìn cô cười.

-Từ từ đã

Và anh cầm chiếc nĩa gắp cko cô từng miếng đặt lên chiếc đĩa, anh đẩy bỏ trước mặt cô.

Cô nkư 1con mèo đói, cô gắp bỏ vào miệng nkai Rạu rạu mà không biết rằng đồ ăn vẫn đang còn nóng.

Anh nkìn cô, vừa buồn cười vừa tkấy tkương.

Hình nkư cô ăn là để no ckứ không phải để tkưởng tkức, nkững tkức ăn được cô đưa vào miệng và nuốt ckửng, khi cảm tkấy đã khá no tkì cô mới ăn ckầm ckậm lại.

Cô nói.

-Anh muốn tôi làm gì hả?

Anh nkìn cô với khuôn mặt khó hiểu.

-Làm gì là làm gì?

-Tkì anh cko tôi ăn nkư vậy củng phải có mục đích đúng không?

-Tôi không có múc đích nào cả.

-Anh nói tkật không?

-Thật

anh nói không 1ckút do dự.

Cô vừa nghe, vừa tiếp tục ăn.

Cô ăn nkư để dự trử vậy, cko dù dạ dày cô đã ckật nít, anh mai ckừ chỉ nkìn cô ăn mà không động đến miếng nào.

Anh nghĩCkẵng biết dạ dày cô có phải con trâu? Ăn mai ckừ vẫn ckưa no sao??

-Àh mà tôi tkấy lạ.

-Là gì ckứ??

-Hình nkư có 1con heo tái sinh tkì phải à?

-Hưm. Anh ám chỉ tôi ckứ gì?

-Đâu, tôi chỉ nói vậy tkôi ckứ, đâu có nói cô?

-Ừhm.

Cô vẵn tiếp tục ăn, mà củng không giận nữa, vì có cko dù ckưởi cô là đồ rác rưởi tkì cô vẫn ckịu đựng được, huống gì là nói cô là con heo ckứ?

Mọi người xung quanh nkìn cô, tkấy cô nkư 1kẻ ckết đói vì cko dù cô vào sau và kêu 5món ra nkưng cô đã ăn gần hết sạch, còn mọi người xung quanh ăn 2món mà vẫn dư đầy.

Họ vừa kính nể cô, vừa khẩm phục anh, vì giám kêu ra 5món đắt tiền nkất cko cô gái ăn xin này.

Cô đã ăn xong, dưới đôi mắt trầm trồ của anh.

Anh kêu người tính tiền, người phục vụ ra nói anh trả 975Ero, anh trả tiền rất bình thản không tiếc nuối gì, mà nkững người đại gia ở bên củng phải sợ anh, sợ có lẻ anh là 1siêu đại gia ckăng?

Anh cầm tay cô, cô củng nắm nkẹ tay anh lại, không giống nkư lúc trước nữa, khi bước được vài bước ra khỏi cửa, anh hỏi cô.

-Cô đã có ckổ ngủ ckưa?

-Có rồi, vì tôi ngủ đâu củng được, nằm ở gốc tường, dưới gầm cầu và đầy đủ ckổ cko tôi ngủ nữa mà?

-Tkôi! Cô đừng ngủ ckổ đó nữa, áo quần cô mỏng manh tkế kia tkì ckết vì rét tkì sao?

-Tôi đã quen rồi mà?

-Ừh, nkưng tôi không muốn.

Anh tiếp tục nói

-Àh, hình nkư tôi nên dẫn cô đi mua mấy bộ áo quần ấm.

-Tkôi! Tôi không muốn mắc nợ anh nkiều đâu.

-Cô có nghe tôi không? Nếu cô không nghe tkì lo đền bù cko tôi 975Ero đi.

Cả đời cô củng không tkể nào kiếm ra ckừng đó cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.