Hai gương mặt tuấn tú của bọn họ chụm vào một chỗ, lực sát thương mười phần. Cậu nhóc vừa buông lời ve vãn hoàn toàn đứng hình, mãi sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp, cúi gằm đầu kéo các bạn, chạy mất.
Quý Khâm Sinh từ nụ hôn kia trở về sau, không lên tiếng nữa. Chờ đến sau khi Du Dã buông lỏng đôi tay ra khỏi bả vai hắn, hắn mới nói một con số, là số hiệu quầy bar ở trong quán bar, Trình Sở đang ở nơi đó chờ bọn họ.
Du Dã nghe xong gật đầu, cất bước định đi. Quý Khâm Sinh ở phía sau nhẹ nhàng ngoắc lấy cổ áo cậu, giữ cậu ở lại. Du Dã ngoái nhìn, Quý Khâm Sinh dùng ngón tay trỏ khẽ quệt qua bờ môi, khóe miệng chầm chậm nhếch lên, ánh mắt có thể sánh ngang với một vũng rượu ngon, sắp sửa ngâm cậu ở trong đó đến say rồi.
Quý Khâm Sinh hỏi, tôi là người của em, có ý gì. Du Dã ban nãy là kích động, ngay từ lúc đôi môi chia lìa, cậu nhóc bỏ đi, đã lập tức hối hận. Vừa rồi vội vã cất bước, cũng là bởi vì cảm thấy mất mặt. Bây giờ bị kéo lại hỏi cho ra nhẽ, bên trong lục phủ ngũ tạng đã bị đốt cháy bỏng vì xấu hổ, bên ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, thậm chí còn điềm nhiên như không mà nói: "Chẳng phải anh nói như vậy sao, một tháng, anh là của tôi."
Dứt lời cậu nhẹ nhàng rút cổ áo ra khỏi ngón tay của Quý Khâm Sinh, vuốt phẳng nếp nhăn. Quý Khâm Sinh hỏi lại: "Tôi là của em, thế còn em?"
Du Dã cũng cười theo, nhưng nụ cười này lộ rõ là không mang theo ý tốt, cậu giơ tay, khớp ngón tay cọ lên môi của Quý Khâm Sinh: "Anh là của chiến lợi phẩm của tôi, mà tôi là người thắng cuộc, người chiến thắng, hai chúng ta làm sao có thể giống nhau được chứ."
Dứt lời cậu không nhìn vẻ mặt của Quý Khâm Sinh thêm nữa, lấy di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Trình Sở, chỉ trích đối phương vô tình vô nghĩa, bây giờ đến cả đi ra đón cậu cũng không chịu đi. Tại sao phải nhờ Quý Khâm Sinh đi đón, làm cho cậu vừa nãy kích động một phen, quá mất mặt.
Trình Sở chả hiểu mô tê gì, liên tục truy hỏi, Du Dã cũng không giải thích rõ ràng với y, cúi đầu bước đi. Cậu bước gần tới cửa, mới nhớ đến quay đầu ngoái lại tìm Quý Khâm Sinh, chỉ sợ hắn bị yêu tinh vùng nào chặn đầu, cậu còn phải cứu.
Nào biết Quý Khâm Sinh không xa không gần mà lẽo đẽo theo sau lưng cậu, hai tay đút túi, trên mặt còn mang theo một chút u buồn, nhìn kiểu gì cũng có vẻ không vui. Cũng chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, đôi môi thoáng mím lại, đủ để làm người khác đau lòng.
Quý Khâm Sinh giương mắt, thấy Du Dã quay đầu lại, bèn treo lên vẻ mặt tươi cười, tuấn tú vô cùng, cứ như thể chút u buồn ban nãy không hề tồn tại, đều là ảo giác của Du Dã. Quý Khâm Sinh rảo bước đuổi theo, nhìn Du Dã nói: "Cho nên em nhận?"
Du Dã trong nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn: "Nhận, đương nhiên là nhận." Ánh mắt cợt nhả của cậu lướt xuống dưới: "Nếu như có thể thay đổi cách chơi, tôi sẽ càng thích hơn."
Quý Khâm Sinh lúc này có vẻ như nghe không hiểu, vòng tay ôm lấy cậu đi vào trong: "Mau lên nào, Tiểu Sở chờ sốt hết cả ruột rồi."
Du Dã ngoài mặt không biểu lộ gì hết, thực tế đã hạ quyết tâm, phải bí mật tra hỏi Trình Sở cho ra nhẽ, rốt cuộc đã nói với Quý Khâm Sinh những gì. Quan hệ của hai người bọn họ đã tốt đến vậy sao?
Cậu và Trình Sở quen nhau đã lâu như thế rồi, vẫn gọi nhau bằng họ tên cơ đấy. Vào đến nơi, Trình Sở đang buồn chán tẻ nhạt mà lắc cốc đựng xí ngầu, vừa thấy được bọn họ, liền vẫy tay một cách khoa trương, gọi bọn họ đi qua. Quý Khâm Sinh không ngồi vào chỗ, trực tiếp đến quầy bar gọi rượu.
Du Dã vừa ngồi xuống, liền thấy ánh mắt thưởng thức không chút nào che giấu đối Quý Khâm Sinh của Trình Sở, tầm nhìn cứ mãi đuổi theo Quý Khâm Sinh. Du Dã duỗi tay phất một cái ở trước mặt người nọ: "Hoàn hồn, mày làm sao mà u mê thành thế này."
Trình Sở chống cằm, tức giận lườm cậu một cái: "Nhìn rồi cũng có rơi mất miếng thịt nào đâu, vua giấm, cẩn thận người đàn ông của mày sớm muộn gì cũng không chịu nổi mày."
Du Dã lấy thuốc lá ra, mới vừa ngậm vào, vừa nghe lời này, liền cười như không cười mà nhướng mày nhìn lại: "Mày nói gì?"
Trình Sở thật sự không chịu được ánh mắt như thế, vội vàng bắt chéo tay trước mặt thành một chữ X to tướng: "Mày cũng có cho tao ăn đếch đâu, mắc mớ gì chọc tao, cầm thú!"
Du Dã hừ một tiếng, cũng nhìn với theo bóng lưng của Quý Khâm Sinh: "Tàm tạm thôi, cũng chả đẹp lắm."
Trình Sở nghe vậy đồng tử đảo lên tới tận trời: "Vâng vâng vâng, đẹp tàm tạm thôi."
Lúc này, cũng không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của Du Dã hay không, Quý Khâm chống bàn quầy bar, ngóng sang, vừa đúng lúc âm nhạc trong quán bar thay đổi, tiết tấu chậm lại, cả một vùng trời ngập tràn ánh sáng trắng buông xuống, rải lên mái tóc của Quý Khâm Sinh một tầng bạch quang.
Quý Khâm Sinh khẽ nheo mắt lại, thích ứng tia sáng mà cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu.
Lúc này "căn bệnh tác giả" của Du Dã đột nhiên tái phát, trong lòng cậu không rõ vì sao hiện lên một câu, toàn thân anh khoác ánh trăng, chỉ vì một người mà tới.
===========================================
Editor: Tôi xin phép giữ lại từ "bạch quang" ở câu sau, vì ngại lặp 2 từ "ánh sáng trắng".