Người Thắng Cuộc

Chương 74: Chương 74




Quý Khâm Sinh một tay siết chặt cậu, tay kia cấp thiết đập xuống chiếc chuông ở đầu giường. Hắn cho rằng Du Dã tông vào đuôi xe còn có chỗ nào bị chấn thương mà bác sĩ vẫn chưa kiểm tra, nếu không làm sao Du Dã có thể đau đến như vậy được.

Quý Khâm Sinh hoảng hốt hỏi 'đau ở đâu hả em', hắn áp bàn tay vào trán của Du Dã, vén tóc mái của người này ra, nhìn mặt mày đỏ hồng của Du Dã, trái tim đều quặn thắt cả lên.

Giây tiếp theo, tay của Du Dã rút khỏi tay của hắn, hắn thấy Du Dã bật dậy khỏi giường, loạng choạng chạy vào trong nhà vệ sinh của phòng bệnh. Bởi vì một loạt động tác quá nhanh, cơ bản là không kịp ngăn cản, chiếc kim vốn dĩ đang cắm ở mu bàn tay của Du Dã bị văng ra ngoài một cách thô bạo, vài giọt máu đỏ tươi bắn tóe lên khăn trải giường trắng như tuyết.

Du Dã khóa trái cửa, mở nắp bồn cầu ra, cảm giác buồn nôn cuộn trào lên khiến cho cậu nôn khan đến rách tim nứt phổi. Bàn tay trái của cậu siết chặt lấy bàn tay phải đang run rẩy, mỗi một tấc mô mềm và bắp thịt, đều nhớ được tất cả.

Từng câu chuyện, từng mẩu ký ức xưa, ồ ạt ùa về, không ngừng chen vào trong đầu của cậu. Thì ra giấc mơ không phải là giấc mơ, là hiện thực, thì ra yêu không phải là yêu, là quá khứ. Cậu đưa tay ra trước mặt mình, trong tầm nhìn mờ mịt, cậu thấy được vết lõm không tự nhiên ở trong lòng bàn tay.

Thì ra đây mới là chân tướng.

Cuộc gặp gỡ giữa cậu và hắn trong quá khứ là thật, bọn họ đã từng yêu, từng hạnh phúc, từng là của nhau...... Cho đến khi Quý Khâm Sinh vứt bỏ cậu.

Du Dã vịn bồn cầu khóc không thành tiếng, cả gương mặt thảm hại vô cùng, cậu dùng mu bàn tay để chùi nước mắt, nhưng lại chùi cả máu lên mặt. Quá khứ và hiện tại của cậu không ngừng đan xen, gần như sắp xé toạc cậu ra. Cậu bị sặc khí quản, ho khan càng dữ dội hơn.

Trong suốt cả một ngày bị bọn bắt cóc kia tra tấn, sau khi Quý Khâm Sinh nói là không biết cậu, hai tên bắt cóc kia giận dữ cực kỳ. Bọn họ cởi sạch quần áo của cậu, trói cậu ở lại trong nhà xưởng bỏ hoang không một bóng người kia, sau đó rời khỏi nơi ấy. Bọn họ định để cho cậu bị mất máu quá nhiều, hoặc là cơ thể bị mất nước mà chết.

Những cơn đau vô tận, sự lạnh buốt vì mất máu quá nhiều, nỗi sợ đối mặt với cái chết, một ngày, hai ngày, bình minh ló dạng, màn đêm buông xuống. Vết thương của cậu thối rữa, có những con ruồi bâu vào người cậu, có những con chuột cắn xé vết thương của cậu, dường như đã coi cậu là một kẻ đã chết.

Đau đớn không còn là thứ hành hạ cậu nữa, mà là cơn tuyệt vọng vô tận, nỗi kinh hoàng của việc không được cứu đã nghiền nát cậu hoàn toàn. Hết thảy đều quá đỗi mịt mờ, hệt như một đoạn ký ức màu xám mà cậu chẳng muốn quay đầu nhìn lại, một bộ phim tài liệu kinh dị và đẫm máu, thể xác và tinh thần của cậu đều bị tổn thương.

Cậu không biết mình đã được cứu như thế nào, cũng không biết sau cùng đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ là phản ứng căng thẳng sau chấn thương*, cậu thậm chí còn không nhớ cậu đã từng đến nước Pháp. Ký ức bị thay thế, hồi ức bị sửa đổi. Tất cả đều là để tự bảo vệ mình, vậy mà giờ đây, cớ sao lại để cho cậu nhớ ra được.

Có lẽ ông trời cũng không muốn nhìn cậu tiếp tục ngu xuẩn, một lần nữa yêu phải người không nên yêu.

Du Dã vịn bồn cầu, từ từ đứng dậy. Bên ngoài cửa nhà vệ sinh, Quý Khâm Sinh đã cuống lên, đập cửa rầm rầm, gọi tên cậu, giọng của hắn vừa cấp thiết lại vừa kinh hoảng.

Du Dã nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương, vặn mở vòi nước, cậu đặt tay ở bên dưới vòi nước, xối rửa trong yên lặng.

Ngoài cửa bác sĩ và y tá đều tới, mọi người túm tụm lại thành một đám tìm chìa khóa.

Giữa lúc đag nhốn nháo loạn xạ, cửa nhà vệ sinh bỗng chốc bị kéo ra. Du Dã đứng ở bên trong với sắc mặt tái nhợt mà điềm tĩnh, dùng khăn giấy ấn nhẹ vào vết thương ở trên mu bàn tay: “Tôi không sao, ban nãy chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn.”

Cậu được thu xếp cho làm kiểm tra thân thể toàn diện, cuối cùng xác nhận rằng ở não có một chỗ chấn động nhẹ, đây chính là nguyên nhân khiến cậu buồn nôn, bác sĩ dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó truyền thêm một bình nước, là có thể về nhà được rồi.

Du Dã yên lặng gật đầu, lúc cô bé y tá xử lý vết thương ở trên tay cho cậu, còn mỉm cười cảm ơn. Dung mạo anh tuấn của cậu làm cho cô bé y tá “đổ” liêu xiêu, vui vẻ dặn dò vài câu, ôm khay đi một bước quay đầu ba lượt mà lui ra khỏi phòng bệnh.

Đến khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Quý Khâm Sinh mới kéo chiếc ghế tựa ở bên cạnh giường bệnh ra, khẽ khàng ngồi xuống.

Du Dã dường như mỏi mệt mà nhắm mắt lại, để cho thân thể của mình chìm vào trong tấm nệm giường êm ái, trên chăn có mùi thuốc khử trùng, cậu không thích, thế nhưng điều càng làm cho cậu không thích hơn chính là, cảm giác có Quý Khâm Sinh ở bên cạnh cậu.

Cậu cảm thấy mỗi một tấc da thịt của cậu mà hắn tiếp cận, đều gồng cứng và phát run, giống hệt như năm đó bị chuột và côn trùng gặm cắn, khiến cho cậu tê hết cả da đầu, còn cảm thấy ghê tởm.

Tay của Quý Khâm Sinh vừa mới đè lên chăn, Du Dã đã trở mình, đưa lưng về phía Quý Khâm Sinh, cậu thì thào nói: “Tôi không sao, anh về trước đi.”

Vừa dứt lời, đôi mắt đang nhắm nghiền của Du Dã liền ướt đẫm. Thế mà cậu lại đã yêu phải người này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu nhớ về ngày lễ tình nhân ấy, cậu nắm tay hắn, tiết trời giá băng, trái tim lại rực lửa, cậu đã từng cho rằng đó là cả đời. Chỉ mới vài ngày thôi, mà hết thảy đều đã trời nghiêng đất ngả, đổi thay hoàn toàn.

Cậu nhìn Quý Khâm Sinh, đã từng yêu đến nỗi hận không thể biến người kia thành một lọ đường giấu vào trong lồng ngực. Nhưng giờ phút này đây, lọ đường ở trong lồng ngực cậu đã vỡ, đâm chảy máu khắp người cậu, đường cũng không còn là vị ngọt, cậu ăn vào, từ cuống họng cho đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, lại bị rạch cắt, chỉ toàn là vị đắng*.

*chỗ này dùng từ “苦”, vừa có nghĩa là “đắng”, vừa có nghĩa là “khổ”, tôi nghĩ có cả hai tầng nghĩa nên chú thích lại.

Một người như vậy, năm ấy lúc cậu bị bắt cóc, tuyệt tình nói không biết cậu là ai, thế mà lại dám quay về tìm cậu. Hắn dựa vào đâu chứ, là vì thấy cậu ngu ngơ không nhớ được, lại muốn chơi đùa một phen, cho nên quay lại dỗ dành cậu sao?

Sao hắn có thể làm như thế, giả dối, khiến người căm hận như vậy.

Sao cậu lại ngu xuẩn thế này, một lần nữa luân hãm, không biết chân tướng.

Bàn tay của Quý Khâm Sinh kéo chăn ra, đụng phải mặt cậu. Du Dã trợn trừng mắt, tựa như phản ứng căng thẳng mà hất văng bàn tay của Quý Khâm Sinh. Cậu cuộn người lên như một động vật nhỏ, nhìn Quý Khâm Sinh với đôi môi tái nhợt.

Quý Khâm Sinh vốn dĩ không ngờ rằng cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy, hắn để ý thấy trên mu bàn tay của Du Dã lại rỉ máu: “Đừng cử động, tay của em.”

Hắn muốn đến gần cậu, lại bị Du Dã quăng một cú bạt tai.

Quý Khâm Sinh cực kỳ thảng thốt, hắn cảm giác được gò má nóng ran, kèm theo đau đớn. Hắn nhìn Du Dã, lại bị chấn động bởi nỗi căm hận điên cuồng trong mắt của người này. Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao Du Dã trải qua một vụ tai nạn, khi tỉnh dậy lại đối xử với hắn như thế này?

Hắn nhìn thấy Du Dã giơ tay, chỉ vào cửa phòng: “Đi ra.”

Ánh mắt của Du Dã lạnh lùng và cương quyết, đôi môi mím chặt, cậu không chút do dự mà nói: “Chúng ta kết thúc rồi, đã nên kết thúc từ lâu, cũng không nên bắt đầu một lần nữa.”

Quý Khâm Sinh như là nghe không hiểu, nói: “Cái gì?”

Du Dã gằn từng câu từng chữ: “Tất cả những chuyện xảy ra hai năm trước, là tôi đáng đời, nhưng tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, anh nghe rõ chưa.”

==========================================================

Chú thích:

1. Phản ứng căng thẳng sau chấn thương: nguyên văn: 创伤应激 (viết tắt của 创伤应激反应/ chấn thương ứng kích phản ứng), hay còn gọi là PTSD, rối loạn stress sau chấn thương hay sang chấn tâm lý.

Hiệp hội Tâm thần Mỹ (APA) định nghĩa sang chấn (chấn thương) là: Cá nhân trải nghiệm, chứng kiến sự kiện gây tử vong, có nguy cơ tử vong hoặc gây tổn thương nghiêm trọng hoặc đe dọa tới tính toàn vẹn về mặt thể chất của bản thân cá nhân hoặc người khác. Là phản ứng của cá nhân liên quan đến trạng thái căng thẳng, sợ hãi dữ dội, vô vọng, bất lực hoặc kinh hoàng.

2. Tê hết cả da đầu/Da đầu tê dại: đây là một cách miêu tả cảm giác căng thẳng hoặc sợ hãi, khi đó chức năng điều hòa của hệ thần kinh tự chủ/hệ thần kinh thực vật bị ảnh hưởng, các mạch máu và dây thần kinh ở não bị ùn ứ và tắc nghẽn kéo dài, gây ra cảm giác tê dại ở da đầu.

-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.