Du Dã trông đôi mắt của Quý Khâm Sinh thoáng đỏ lên, trông hắn đột nhiên gục đầu xuống, cấp tốc vượt qua người cậu.
Du Dã xách túi rác nghe tiếng bước chân chạy kia vang vọng khắp hành lang, Quý Khâm Sinh ấn nút thang máy, ấn rất gấp gáp, thấy thang máy rề rà mãi không lên tới nơi, dứt khoát chuyển sang lối đi cầu thang bộ.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Du Dã chậm rãi cử động. Cậu nhìn con chó trắng đang ngơ ngác không biết phải làm sao, cún con cụp đuôi, kêu áu áu, đáng thương vô cùng.
Có lẽ là tiếng kêu của của nó truyền vào trong nhà, chẳng bấy lâu sau, cửa nhà của Du Dã truyền đến âm thanh bị móng vuốt cào, là Kẹo Sữa ở bên trong, còn đang kêu meo meo.
Mới chưa được bao lâu, mà tình cảm giữa một chó một mèo đã đậm sâu thế đấy. Du Dã nhìn hành lang đã chẳng còn một bóng người, thở dài, cuối cùng cầm chìa khóa mở cửa, Kẹo Sữa quả nhiên đang ngồi xổm ở bên trong, Sô-cô-la nhảy phốc vào giống như bị dọa, Kẹo Sữa ngoe nguẩy cái đuôi, đi theo con chó.
Du Dã chặc lưỡi một tiếng, mắng: “Đồ không có cốt khí!” Cũng không biết là đang mắng chó hay là mắng mèo.
Cậu đóng kín cửa, sau đó đi thang máy xuống lầu, tìm tới vị trí của thùng rác, vứt nguyên cả túi rác kia vào. Trong quá trình vứt, túi rách, hoa hồng rơi xuống rào rào, tất cả đều đập lên mặt đất, rơi ở bên chân cậu.
Hoa hồng mới được chăm sóc cẩn thận, hiện đang nằm lặng yên ở trong vũng nước dơ bẩn, thoạt trông có mấy phần đáng thương.
Du Dã nhìn chỗ hoa hồng kia trong chốc lát, thế rồi cảm giác có ánh sáng phát ra từ bãi cỏ. Cậu xem xét kỹ hơn, phát hiện ra đó là ánh đèn pin của điện thoại, ánh đèn lập lòe nhấp nháy, có người đang nằm bò trên bãi cỏ tìm đồ.
Du Dã làm như mình chưa hề nhìn thấy, thậm chí ngay cả ảnh mờ nơi khóe mắt cũng chẳng chia cho nơi đó một tí nào.
Cậu bình tĩnh mà bước vào trong thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, nhìn con số nhảy lần lượt qua từng tầng. Cậu cũng cảm thấy hoảng sợ với việc mình dửng dưng đến như vậy, tựa như những nỗi đau rách tim nứt phổi và đâm thấu cõi lòng đều đã cách cậu rất xa.
Như vậy... cũng tốt.
Về đến nhà, Sô-cô-la liền không tim không phổi mà nhào lên người cậu, hệt như ban nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra, thè lưỡi một cách phấn khích, đầu chó còn chen ra ngoài, xem ở bên ngoài còn có người quen của nó hay không.
Du Dã ngồi ở lối ra vào, quặp cổ con chó mà đe dọa: “Mày mà lại chạy theo người ta nữa là tao sẽ bỏ mày thật đó.”
Sô-cô-la thè lưỡi nhìn cậu trong im lặng một lát, đột nhiên bắt đầu liếm mặt của cậu, phát ra tiếng lép nha lép nhép. Du Dã lúc này mới phát hiện ra trên mặt cậu ướt đầm đìa, cũng không biết là nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ.
Thực ra, cậu thật sự không có cảm giác gì cho lắm, cậu thậm chí còn không biết mình đang khóc. Giờ đây lau mặt ướt đẫm cả tay, cậu chỉ cảm thấy ngẩn ngơ, còn nói giọng tự giễu: “Có gì đâu mà phải khóc.” Cậu buông con chó ra, đi vào nhà tắm để tắm rửa.
Lúc đi ra, cậu bật laptop, xóa bỏ toàn bộ bản thảo đã viết kể từ lúc gặp gỡ Quý Khâm Sinh, hệt như dọn dẹp rác thải trong nhà cậu, tình cảm trong lòng cậu, dọn cho thật sạch sẽ.
Sau khi làm xong những việc này, cậu liếc nhìn thời gian trên laptop, lấy vài viên thuốc ngủ, nuốt xuống, trở về phòng, lần thứ hai ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, sáu giờ cậu đã mở mắt dậy, thuốc ngủ chỉ giúp cho cậu ngủ được chưa đầy ba tiếng, thời gian còn lại cậu như là nghĩ về tất cả mọi thứ, lại dường như chẳng nghĩ về bất cứ điều gì, hỗn hỗn độn độn, vẫn còn đắm chìm trong tác dụng còn sót lại của thuốc.
Cậu ngồi dậy đi thay quần áo, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng. Cậu gọi Sô-cô-la, tròng dây dắt chó cho nó, đi xuống lầu.
Bên cạnh thùng rác ở dưới lầu có một người ngồi xổm, đang nhặt lên từng cành hoa. Những bông hoa kia cực kỳ bẩn thỉu, nước đen ngòm dính ướt bàn tay thon dài và trắng nõn của người kia.
Du Dã nhíu mày một cái, cậu thực sự không ngờ tới người này vẫn còn ở đây. Quý Khâm Sinh nhặt hoa lên, lẳng lặng mà nắm trong tay.
Một đêm đã trôi qua, áo gió của hắn nhăn nhúm, đầu tóc cũng rối bù, hốc mắt thâm đen, có chút tiều tụy.
Nhưng ở bên tay cầm hoa, trên cổ tay có quấn sợi dây chuyền ấy.
Thế mà còn thật sự tìm về cho cậu, Du Dã thầm nghĩ.
Sô-cô-la toan chạy về phía Quý Khâm Sinh, bị Du Dã nắm lấy sợi dây dắt chó mà kéo giật về. Sô-cô-la lúc lắc cái đầu, kêu áu áu, Du Dã suýt chút nữa thì không giữ được nó.
Quý Khâm Sinh bị thu hút bởi tiếng chó kêu, hắn quay đầu liền trông thấy một chó và một người, chó vui vẻ, người thờ ơ.
Du Dã quấn sợi dây dắt chó một vòng quanh cổ tay, âm thầm hít vào một hơi, nhấc chân bước đi ngay, có gì đâu mà phải sợ, cậu lại chẳng làm sai điều gì.
Cứ xem người này như người xa lạ là được, cậu lười hận, cũng lười để ý.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, khi sắp lướt ngang qua nhau, Quý Khâm Sinh lên tiếng: “Em đã vứt nó đi hai lần.”
Thân thể của Du Dã khựng lại một chút, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, Quý Khâm Sinh cũng không ngừng lại: “Không cần tôi nữa... cũng hai lần.”
Câu nói này giống như là một mũi tên sắc nhọn, đâm thủng lớp vỏ trấn tĩnh và tự bảo vệ mình mà Du Dã đã duy trì từ tối hôm qua đến hôm nay. Chân răng của cậu nhức nhối, đôi mắt cũng xót đau. Cậu nhấc chân bỏ chạy, đầu cũng không ngoảnh lại.
Chạy bộ buổi sáng một vòng rồi quay trở lại, dưới lầu đã không còn bóng ai, Du Dã thở phào nhẹ nhõm.
Cậu dắt Sô-cô-la về nhà, nguyên cả một tuần lễ sau đó, cậu đều ở lì trong nhà, không ra khỏi cửa cũng không viết lách, mỗi ngày đều gọi rất nhiều thức ăn ngoài, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại bị dọa tỉnh, sau đó lại đi hút thuốc, hút rất rất nhiều thuốc.
Trình Sở không liên lạc được với cậu trên điện thoại di động, rốt cuộc dằn lòng không đặng tìm tới cửa. Y đẩy cửa ra, xém tí nữa thì cho rằng cái nhà này sắp cháy rụi, nếu không thì ở đâu ra nhiều khói đến như vậy.
Trình Sở lớn tiếng gọi tên Du Dã, mãi đến khi gương mặt của một người ló ra từ trong nhà bếp, Trình Sở đã chẳng thể nhận ra kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này chính là Du Dã nữa rồi.
Trình Sở mở toang cửa sổ thông gió trong sự khó tin, giận dữ: “Mày có bệnh hả! Con mẹ nó mày đang làm cái trò gì vậy! Không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho Sô-cô-la và Kẹo Sữa chứ! Chúng nó hút khói thuốc thụ động của mày nhiều như vậy, mày muốn làm cho chúng nó tuổi còn nhỏ đã bị ung thư sao?”
Du Dã thấp giọng ho khan, trong đôi mắt chằng chịt tơ máu, tay rốt cuộc cũng chịu ngừng hút thuốc. Trình Sở lấy di động ra gọi dịch vụ quét dọn đến nhà, rồi lại kéo cậu vào trong phòng tắm cạo râu.
Toàn bộ quá trình Du Dã giống hệt như là một hình nộm người, tử khí nặng nề, chẳng hề có động tĩnh gì.
Trình Sở xoa kem cạo râu thành bọt mịn, thoa lên mặt cậu, vừa thoa vừa càu nhàu: “Mày nói đi, mày á, thất tình thì thất tình thôi, làm gì mà phải hành hạ bản thân như vậy. Quý Khâm Sinh... “
Cái tên này vừa được thốt ra, ánh mắt của Du Dã liền chuyển từ tử khí thành sống lại, hiện rõ sự tức giận: “Đừng nhắc đến hắn.”
Trình Sở chặc lưỡi: “Rồi rồi rồi, mày sửa soạn đi, tối nay ra ngoài chơi với tao.”
Du Dã nhắm lại, lại chán chường ủ rũ: “Không đi.”
Trình Sở: “Không được, mày nhất định phải đi với tao, mày còn không ra khỏi cửa nữa thì hỏng hết cả người mất. Ban nãy mấy thứ ngoài kia toàn là rác thải của đồ ăn ngoài, không phải mày có người giúp việc bán thời gian sao, bả không đến nhà dọn vệ sinh à?”
Du Dã vẫn héo quắt queo, không có quá nhiều phản ứng đáp lại Trình Sở. Trình Sở giúp cậu cạo râu xong, chải vuốt tóc tai, còn kéo người vào phòng giúp phối hợp quần áo. Du Dã xưa nay chẳng mấy khi phối đồ, nhưng dưới sự đe dọa sẽ-tuyệt-giao của Trình Sở, vẫn phải đồng ý một cách không hề tình nguyện.
Những nơi Trình Sở thích đi đều là quán bar, chỉ là quán bar này thuộc loại yên tĩnh đứng đắn, trên sân khấu còn có một ban nhạc đang biểu diễn, hát nhạc tình ca, giai điệu chậm rãi mà u buồn.
Du Dã thả mình vào một chiếc ghế sô pha, cầm cốc rượu rồi lại bắt đầu thất thần. Cho đến khi có một người ngồi xuống ở bên cạnh cậu, là phụ nữ.
Du Dã tưởng là ve vãn bắt chuyện, chẳng buồn nhìn lấy một cái: “Ở đây có người.”
Người kia mở miệng nói: “Tôi biết, tôi cố ý đến đây tìm cậu.”
Du Dã nghe giọng nói này quen tai, quay đầu sang nhìn, thế mà lại là Dương Du.
Sắc mặt của Dương Du cũng không tốt lắm, cô đưa mắt nhìn điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu: “Nói tóm gọn nhé, tôi được người ta nhờ đến đây để nói cho cậu chuyện của năm đó...”
Du Dã ngắt lời cô: “Không cần nói nữa.”
Dương Du bị chặn họng, hơi hơi mở to mắt: “Cậu nói cái gì?”
Du Dã nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Tôi không có hứng thú.”
Dương Du bị thái độ của cậu chọc giận: “Tôi cũng rất ghét cậu, thế nhưng tôi đến đây giải thích cũng không phải là bởi vì cậu, tôi mặc kệ cậu có nghe hay không, tôi nói là việc của tôi!”
Du Dã siết chặt cốc rượu, cậu vẫn chưa từng thấy người nào ăn nói vô lý đến như thế.
Cậu còn chưa nổi khùng lên, đã thấy cô gái ở trước mặt cậu òa khóc, nước mắt rơi xuống từng hạt to tướng.
Dương Du khóc nức nở nói: “Cậu cho rằng tôi muốn đến đây giải thích với cậu lắm sao, tôi là vì A Sinh.”
Dương Du: “Tôi cũng chẳng biết cậu thì có gì tốt, tôi đã thích anh ấy nhiều năm như vậy, lần nào anh ấy cũng là vì cậu mà đến cầu tôi. Hai năm trước, anh ấy, anh ấy đã bảo tôi nói rõ với cậu, tôi không chịu. Cậu đi cũng đã đi rồi, còn quay về đây làm gì nữa chứ.”
Du Dã đặt cốc rượu xuống, đứng dậy toan bỏ đi. Dương Du lại lôi kéo tay cậu, một đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu đầy căm hận: “Người không muốn thừa nhận chuyện này nhất chính là tôi, nhưng mà A Sinh anh ấy... thật sự rất thích cậu. Tôi và anh ấy đính hôn, chỉ là một vở kịch mà thôi. Cậu, cậu hãy tha thứ cho anh ấy đi. Anh ấy tốt như vậy, cậu đừng đối xử với anh ấy như thế.”
Du Dã hất văng tay của cô, đây là lần đầu tiên cậu không khách khí với phụ nữ đến như vậy. Cậu chuẩn bị đi, cũng không có ý định nói lời tạm biệt với Trình Sở.
Trình Sở cố ý lôi cậu đến đây, Dương Du xuất hiện ở đây. Hết thảy đều đã được mưu tính trước.
Trình Sở cũng đứng về phía của Quý Khâm Sinh, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, cậu nên tha thứ cho Quý Khâm Sinh. Vậy còn cậu thì sao? Ai sẽ buông tha cho cậu đây?!
Âm nhạc trên sân khấu đột nhiên thay đổi, đổi thành một ca khúc quen thuộc.
Là ca khúc tiếng Pháp kia, Et si tu n 'existais pas.
Du Dã đứng lại, cậu chậm rãi quay đầu. Quý Khâm Sinh ngồi ở trên sân khấu, đang cầm micro, nhìn cậu ở bên dưới sân khấu từ phía xa.
Rõ ràng giai điệu của ca khúc đã bắt đầu, Quý Khâm Sinh lại không hát. Hắn không sao mở miệng được, bởi vì hắn cảm nhận được sự thờ ơ trong đôi mắt của Du Dã một cách quá rõ ràng.
Cậu không để tâm, không để tâm đến tất cả những thứ này.
Trình Sở lo lắng nhìn người ở trên và dưới sân khấu, quýnh đến mức giống như một con kiến ở trong chảo nóng, y há miệng thật to, vẫy tay lên xuống nhắc Quý Khâm Sinh “hát đi kìa:, nhưng mà tuyệt nhiên chẳng có ai để ý đến y.
Du Dã không chút do dự mà rời đi, Dương Du ngồi tại chỗ bị chọc tức đến khóc lớn, Trình Sở luống cuống tay chân, cũng không biết nên làm sao bây giờ.
Y chạy lên sân khấu, nói với Quý Khâm Sinh đang thẫn thờ: “Anh làm cái gì mà không hát! Cơ hội tốt thế cơ mà!”
Quý Khâm Sinh nhẹ nhàng đặt micro về vị trí cũ, nới lỏng cổ áo, rũ lông mi xuống: “Em ấy không muốn nghe.”
Trình Sở ngạc nhiên: “Cái gì?”
Quý Khâm Sinh lắc đầu, hắn đứng dậy rời khỏi sân khấu. Lúc gương mặt hướng vào trong bóng tối, Trình Sở dường như có thể lờ mờ thấy được, có giọt lệ ánh lên ở viền khóe mắt của hắn.
Trình Sở sững sờ, y nghe thấy Quý Khâm Sinh khe khẽ hát vài câu.
Âm thanh não nề, đầy ắp sự mỏi mệt.
-Et qui n 'en revient pas.
Những tháng ngày không bao giờ quay trở lại
-Et si tu n 'existais pas,
Nếu như thế gian này thiếu vắng em
-Dis-moi pour qui j 'existerais.
Tôi sẽ lại vì ai mà sống
==============================================================
Editor: Biết là đang ngược nhưng tôi phải chia sẻ cái này các cô ạ:v Tôi đã mạn phép sửa một từ trong chương này vì tôi nghĩ bà Trì gõ nhầm =)) thay vì 镇静 (trấn tĩnh) thì bà í gõ thành 震惊 (chấn kinh/sốc), chỗ này làm tôi ngồi đần ra nửa ngày vì chả hiểu tại sao lại là chấn kinh, sau đó mới ngộ ra đó =)))