Du Dã đứng ở ven đường nhìn Quý Khâm Sinh rời đi, lúc xe của người kia vừa đi khỏi, cậu mới cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới mệt mỏi rã rời.
Thuốc hiện tại cậu đang uống là để ổn định cảm xúc của cậu, nhưng nếu ổn định quá mức, thì dễ trở nên trầm lặng và chán chường, nếu như không uống, thì lại dễ cáu giận, dễ bùng nổ, có trời mới biết cậu giả vờ sao cho trông giống một người bình thường ở trước mặt Quý Khâm Sinh khó khăn đến cỡ nào.
Cậu đi thang máy lên tầng, trong túi từ lâu đã không còn thuốc lá để giải tỏa cơn mệt mỏi, đều bị Quý Khâm Sinh tịch thu mất.
Thực ra Du Dã có thể cảm giác được, sự kiện kia đối hai người bọn họ đều có ảnh hưởng. Cậu thì không cần phải nói rồi, bản thân Quý Khâm Sinh thì có lẽ chưa phát hiện, ham muốn kiểm soát của hắn đã dần trở nên mạnh mẽ hơn do chính sự bất an của hắn mang lại.
Hai người bọn họ thực chất đều rất mệt mỏi, nhưng sẽ không có một ai đưa ra lời đề nghị chia tay, ít nhất là dũng khí để nói ra lời chia tay của Du Dã, đã bị cậu dùng hết sạch trơn vào ngày hôm đó rồi.
Quý Khâm Sinh muốn ở lại bên cậu trong bóng tối, cậu thì dẫu thế nào cũng không đành lòng buông độ ấm duy nhất này ra.
Lúc Du Dã chuẩn bị ra cửa đi mua đồ, cậu nhận được cuộc gọi của Trình Sở. Người bạn thân này của cậu bởi vì nghe nói cậu và Quý Khâm Sinh quay lại với nhau, đã tỏ ra giận dỗi trong suốt một thời gian dài.
Bởi vì Trình Sở cảm thấy những việc làm của mình tương đối thuần khiết, thế mà lại suýt chen vào giữa một đôi tình nhân, quả nhiên chuyện tình cảm của bạn bè, cho dù có là bạn thân đi chăng nữa cũng không nên can dự vào, đây quả thật là lời lẽ chí lý, kinh nghiệm xương máu.
Trình Sở giận dỗi xong rồi, lại tự thân mò đến cửa. Lúc y xách theo một ít đồ ăn vặt, nhấn chuông cửa, Du Dã mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình ra mở cửa. Trình Sở đứng ở ngoài cửa, lia mắt nhìn khí sắc của Du Dã, rồi lại lướt qua cậu cẩn thận ngó vào trong.
Du Dã nghiêng người qua, để người nọ tiến vào: “Đừng ngó xuôi ngó dọc, hắn không ở nhà tao.”
Trình Sở phồng má, hừ một tiếng: “Tao đâu có sợ hắn.” Vẫn là sợ, dù sao trước đó y cũng từng mắng xa xả vào mặt Quý Khâm Sinh, kết quả bạn thân của y và hắn quay lại với nhau, hiện tại y quả thực không thể gặp Quý Khâm Sinh, quá xấu hổ.
Trình Sở dạo quanh nhà Du Dã vài vòng, lại sờ chó xoa mèo, sau khi tiếp nhận nước trà và trái cây mà đưa tới, cuối cùng cũng xem như yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm: “Tốt hơn lần trước nhiều lắm rồi.”
Rác rưởi đã được vứt đi, nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, rượu và thuốc lá cũng không thấy bóng dáng, cửa sổ được mở ra, trong không khí còn có mùi hoa tươi và nắng sớm.
Căn nhà ở của một người sinh sống độc thân như Du Dã, bây giờ trông thật ấm áp và thoải mái.
Trình Sở ngồi trên miếng đệm lót mềm mại ở trước bàn trà, nhấp một ngụm trà, thuận miệng bắt vào một đề tài: “Gần đây mày có còn viết lách không?”
Vừa dứt lời, y liền thấy biểu cảm của Du Dã có chút thay đổi, không cần phải nói, Trình Sở cũng nhìn ra được. Rất hiển nhiên, Du Dã không có viết lách gì cả, đề tài này hết sức không hợp thời điểm.
Trình Sở hơi lúng túng mà rờ trán: “Ờm... Thực ra không viết cũng được, dù sao hồi trước không phải mày cũng đã tích trữ rất nhiều sao?”
Du Dã ngồi trên ghế sô pha, Kẹo Sữa nhảy lên đùi cậu, duỗi lưng nằm xuống.
Du Dã vuốt ve con mèo: “Những gì đã viết hồi trước đều bị tao xóa rồi.”
Trình Sở xém nữa bị sặc chết bởi trà: “Mày điên rồi hả?!”
Du Dã cười lắc đầu: “Mấy thứ đó không thể dùng được.” Vả lại, hiện tại cũng nên bắt đầu chương truyện mới, cậu không muốn chạm vào bất cứ một thứ gì liên quan đến quá khứ nữa. Trong số những thứ không thể chạm vào đó, chỉ có Quý Khâm Sinh là đặc thù.
Cậu nên buông tay, nhưng lại không có cách nào buông tay.
Trình Sở không hỏi nhiều về chuyện của cậu và Quý Khâm Sinh, điều này rất không phù hợp với tính cách thích buôn chuyện của y, Du Dã thử hỏi y một câu mang tính chất thăm dò, Trình Sở bực bội nói: “Tao không nghe, sau này tao cũng mặc kệ, đỡ phải bị văng miểng vạ lây*.”
*nguyên văn: 城门失火殃及池鱼 (cổng thành bốc cháy, tai vạ đến cá dưới ao), dựa trên tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước; có phần tương tự như “trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết”, nhưng cảm thấy hơi nặng nên tôi không thay.
Du Dã có chút ngượng ngùng: “Tối nay tao nấu cơm, mày có muốn ở lại ăn không?”
Trình Sở đứng dậy, phủi lông mèo dính ở trên người: “Tao đi đây, chuẩn bị đi tham dự một buổi party mà mấy người không-độc-thân như mày không thể tham dự được.”
Du Dã đứng dậy theo: “Chú ý thân thể, nhớ sử dụng bao.”
Trình Sở cười khanh khách mà nhéo mặt cậu, còn móc một chiếc bao cao su từ trong ví tiền ra, nhét vào túi áo hoodie của Du Dã: “Mày cũng thế, dùng nhiều một chút.” Y nói xong còn vỗ mông Du Dã, nháy mắt một cái.
Sau khi tiễn Trình Sở đi, Du Dã lấy bao cao su ra khỏi túi áo hoodie, nghĩ đến cuộc trò chuyện cùng với bác sĩ Lâm ngày hôm nay.
Nhắc mới nhớ, cậu đã uống thuốc đến nỗi sắp thành liệt dương, ở đâu ra mà có sinh hoạt tình dục.
Cậu lắc đầu, nhét khối lập phương nhỏ kia vào trong ngăn kéo của bàn trà.
Buổi tối, lúc Quý Khâm Sinh về đến nhà, Du Dã đã không nuốt lời, cậu nấu một bàn đồ ăn, đủ các loại màu sắc và hương vị khác nhau. Chỉ là bản thân cậu không có cảm giác ngon miệng gì cả, miễn cưỡng ăn nửa bát cơm rồi ngậm một hộp sữa chua, ngồi sang một bên nhìn Quý Khâm Sinh.
Cơm nước xong xuôi, Quý Khâm Sinh phụ trách rửa bát, Du Dã nằm lọt thỏm trong ghế sô pha xem ti-vi. Giữa chừng còn có nhân viên chuyển phát nhanh đến nhấn chuông cửa, Du Dã không có mua sắm trực tuyến, nhưng địa chỉ thì đúng thật là điền của nhà cậu.
Du Dã tiếp nhận kiện hàng chuyển phát nhanh kia, xé mở luôn ở lối ra vào, đó một chiếc cân điện tử, màu trắng sữa, đế bằng kim loại
Du Dã nhìn chằm chằm chiếc cân này một cách khó hiểu, Quý Khâm Sinh đi ra từ trong nhà bếp, vừa đi vừa dùng khăn giấy lau đi những giọt nước ở trên tay: “Cái này là tôi mua.”
Mua cái này để làm gì? Giảm cân? Du Dã đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cậu có chút kinh ngạc, trợn mắt há mồm mà nhìn sang Quý Khâm Sinh: “Anh...”
Quý Khâm Sinh nhận lấy chiếc cân, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà: “Mỗi ngày một lần, tôi sẽ tính toán.”
Du Dã: “Anh bị khùng hả, em đâu có cần kiểm tra cân nặng mỗi ngày.”
Cậu định bỏ chạy, nhưng bị Quý Khâm Sinh chặn ngang ôm lấy, bế cậu rồi bước lên bàn cân. Quý Khâm Sinh bình tĩnh nói: “Nếu em muốn tôi bế em lên cân mỗi ngày thì cũng được thôi.” Dứt lời hai mắt của hắn cong lên: “Dù sao bây giờ em cũng gầy, không có sức, cũng không đánh lại tôi.”
Du Dã bị chọc tức đến bật cười: “Anh tìm bạn trai là chuyên môn tìm người đánh không lại anh có phải không! Thả em xuống!”
Quý Khâm Sinh không thả, còn hôn lên mặt cậu một cái: “Tôi phải xem thử tôi nuôi em có mập lên không.”
Nhưng lời ngon tiếng ngọt tuy nhiều, cơ mà phần đường thì hiển nhiên không bổ trợ được cho thân hình ngày càng gầy guộc của Du Dã được bao nhiêu. Quý Khâm Sinh cầm cuốn sổ, lấy cân nặng của hai người trừ đi của chính hắn, ra được một con số chẳng giống ai.
Một người đàn ông cao một mét tám ba, ấy vậy mà nặng còn chưa đến sáu mươi ký.
Sắc mặt của Quý Khâm Sinh không tốt, cho đến tận ban đêm lúc đi ngủ, vẫn im lặng chẳng nói chẳng rằng. Nếu như là ở trong dĩ vãng, Quý Khâm Sinh đều sẽ dính người ôm cậu, đọc sách hoặc là xem phim, thi thoảng còn sẽ đón tiếp một nụ hôn triền miên cùng với cậu.
Tất cả những hành động đó vào tối nay đều không có, Quý Khâm Sinh sa sút tinh thần.
Người bên gối có tâm trạng không tốt, Du Dã cũng có chút ưu phiền. Cậu suy nghĩ xem hồi ở nước Pháp cậu đã dỗ người ta như thế nào, hình như là phần lớn đều được giải quyết nhờ việc làm tình.
Tuy rằng hiện tại cậu không cương nổi, nhưng chắc Quý Khâm Sinh có thể cương là được rồi. Nghĩ đến đây, Du Dã dứt khoát cởi phăng đồ ngủ, nhoằng phát chui vào trong chăn, toan kéo quần của Quý Khâm Sinh xuống.
Quý Khâm Sinh đang đăm chiêu suy nghĩ bị tập kích bất ngờ không kịp chuẩn bị, hắn xốc chăn lên kinh ngạc nói: “Em đang làm gì vậy?”
Ngón tay của Du Dã đang bấu vào lưng quần của Quý Khâm Sinh, cậu vuốt mái tóc quá dài của mình ra sau tai: “Em giải quyết cho anh một chút nhu cầu sinh lý.”
Quý Khâm Sinh cau mày ra vẻ không tán đồng, đẩy bả vai của cậu: “Tôi không cần, em ngồi dậy mau lên.”
Du Dã giống như một chú mèo, duỗi thân mình bò lên người Quý Khâm Sinh, mông cậu đè lên hông của người nọ, chậm rãi xoay vòng, vừa xoay vừa cười: “Thật sự không muốn?”
Quý Khâm Sinh không hề bị lung lay, vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc đó: “Không muốn.”
Nụ cười của Du Dã dần phai đi, sự khó xử và lúng túng làm cho lỗ tai của cậu nóng bỏng, cậu hậm hực mà xuống khỏi người Quý Khâm Sinh, mặc quần áo của mình vào, đưa lưng về phía Quý Khâm Sinh lấy điện thoại di động ra, chọc màn hình một cách vu vơ không có mục đích.
Cậu đang nghĩ, nghĩ về tần suất lên giường của bọn họ ngày ấy và bây giờ. Đã từng có một thời tuổi trẻ túng dục, gần như mỗi ngày đều có, còn không chỉ có một lần.
Hiện tại đừng nói mỗi ngày, tần suất rơi thẳng xuống con số không, Quý Khâm Sinh ngay cả làm bằng miệng cũng không muốn làm cho cậu.
Cũng trách cậu bây giờ gầy trơ xương, không có sức quyến rũ. Ngày hôm nay lúc đi khám bác sĩ, Quý Khâm Sinh còn nói tóc cậu đã dài quá rồi, bảo cậu đi cắt.
Chẳng lẽ là hiện tại rất lôi thôi? Hay là thật sự nên đi tiệm cắt tóc một chuyến nhỉ.
Một cơ thể ấm áp tiếp cận từ phía sau, dán chặt chẽ lên sống lưng của cậu. Môi của Quý Khâm Sinh dán vào sau gáy cậu, lần lượt rải xuống từng nụ hôn.
Lòng bàn tay của hắn cũng luồn vào theo áo ngủ của Du Dã, ấn lên bụng dưới của cậu.
Du Dã chưa bỏ cuộc: “Anh thật sự không muốn sao?”
Giọng nói của Quý Khâm Sinh hơi trầm xuống, cũng hơi khàn: “Là em không muốn.”
Du Dã ngỡ ngàng mở to mắt, cảm giác tay của Quý Khâm Sinh chạm vào vùng giữa hai chân của cậu, nơi đó mềm nhũn vô lực, không có bất kỳ một động thái gì.
Phải biết là năm đó ở nước Pháp, Quý Khâm Sinh chỉ ăn trái cây thôi cậu còn có thể cương, bây giờ hết được rồi, không còn sung sức* nữa.
*nguyên văn: hùng phong (雄风), hùng trong hùng dũng, phong trong oai phong.
Du Dã: “Em là tại vì uống thuốc, anh không thể so sánh như vậy được.”
Quý Khâm Sinh ôm lấy eo cậu thật chặt, kéo cậu sát vào người mình, dùng lực mạnh mẽ, hận không thể vò nát cậu, trong lúc bị ôm, Du Dã cũng cảm nhận được một cách trọn vẹn sự động tình của đối phương, còn có hơi thở nóng rực đang trêu chọc hõm vai và cần cổ của cậu
Quý Khâm Sinh mút cổ cậu, lúc mạnh lúc nhẹ: “Chờ em khỏi bệnh, tôi sẽ đòi lại không sót một thứ gì.”
Du Dã rụt cổ lại, cảm giác bụng dưới bị trêu chọc đến hơi nóng lên, nhưng chỗ kia thì vẫn mềm nhũn, không có bất cứ động tĩnh gì. Cậu định nói không sao, Quý Khâm Sinh hiện tại muốn cho vào cũng có thể, dù sao giữa hai người bọn họ, Quý Khâm Sinh sảng khoái là được.
Nhưng mà cậu vừa mới đem ý nghĩ của mình nói ra, liền cảm nhận được sau gáy mình chợt ướt. Quý Khâm Sinh lại khóc, những rung động của khoang ngực truyền đến, tưởng chừng như sắp rung vỡ nát trái tim của Du Dã.
Du Dã vội vàng xoay người lại, cậu hôn lên gò má ướt đẫm của Quý Khâm Sinh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em sai rồi, là em sai rồi, bảo bối nhỏ, đừng khóc nữa.”
Cách xưng hô này của cậu làm cho Quý Khâm Sinh bỗng chốc bật cười, cả hai mắt của hắn đều đỏ, chứa những giọt nước mắt lạnh giá, hắn áp gò má của mình lên gò má của Du Dã, chậm rãi cọ xát vào nhau: “Tôi yêu em, Du Dã.”
=======================================================================
Editor: Thật xin lỗi vì mất tích quá lâu ;_; Cả nhà nhớ tôi hông ;_;