MỘT ĐÊM SÀI GÒN
Tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm nay nằm ngoài tưởng tượng của nó và chắc hẳn của tất cả mọi người. Con người ta sao cứ sống mà phải làm người
khác đau khổ thì mới được. Nó đã làm gì sai chứ? Nó- một kẻ đã từng bị
tổn thương thật nhiều,con tim đã từng vỡ vụn thành từng mảnh-rồi ngày
qua ngày,góp nhặt từng mảnh vỡ,chắp vá,hàn gắn lại một cách tỷ mẩn để có thể tiếp tục yêu thêm lần nữa. Nhưng sao người ta tàn nhẫn đến mức biết trái tim chắp vá mà lại nỡ đập nát thêm lần nữa. Đã từng lấy hết can
đảm,lấy hết tất cả niềm tim còn trong nó để yêu hết mình,yêu bằng cả con tim nhưng tất cả những gì nó nhận được là gì? Cũng chỉ là sự lừa dối mà thôi,là một trò chơi,một thứ tiêu khiển của một ai đó.
-Anh nghĩ đó là tình yêu sao?Ha Ha?Nực cười.
-Anh nghĩ tôi yêu anh sao?
-Thật lòng hả,thứ đó không có trong từ điển của tôi!
-Anh chỉ là một trò chơi của tôi mà thôi,và nói đơn giản thì...Trò Chơi đã KẾT THÚC.
HIỆN TẠI.
Mọi thứ đến với nó quá bất ngờ,cứ ngỡ như một giấc mơ,một giấc mơ mà
đến cả khi ngủ nó cũng chả tin đó là sự thật. Trước nó bây giờ là người
con gái nó đã từng yêu,yêu rất nhiều,yêu bằng tất cả sự hoang dại của
mối tình đầu.
Thanh ôm nó thật chặt,một cái ôm mà nó luôn ao ước
kể từ ngày nó và Thanh không còn gặp nhau. Nó đứng đó,chỉ biết chôn chân bất động,mọi thứ đến quá đường đột,quá bất ngờ,để ngay cả lúc này,lúc
mà người con gái kia đang trong vòng tay nó mà nó cứ ngỡ đây chỉ là một
giấc mơ nào đó.
Nó cảm thấy ngực áo mình có gì đó ấm nóng-Thanh
khóc,không thành tiếng nhưng nước mắt thì cứ tuôn,tuôn liên tục đến khi
vai áo nó ướt đẫm. Và như một thói quen,một thói quen mà bấy nhiêu lâu
nay tưởng chừng nó đã quên mất. Nó đưa tay lên ôm nhẹ vào thân hình bé
bỏng của Thanh,vỗ nhẹ từng hồi lên đôi vai nhỏ nhắn,vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại. Thanh của nó vẫn vậy,vẫn nhỏ bé,mít ướt.
Khung cảnh
xung quanh nó dần hiện hữu,sự hiện diện của bạn bè,của những người xung
quanh,những cái chỉ trỏ,những câu nói xì xào bàn tán. Và như chợt tỉnh
cơn mê nó đẩy mạnh vai Thanh ra,nó hướng đôi mắt tìm kiếm xung quanh,bạn bè nó đều đã ngồi vào quán nhưng tuyệt nhiên chẳng có người mà nó tìm.
Em của nó đâu rồi,em của nó mới nơi đây mà.
-Đứng đây chờ Quang một lúc nhé.
Nó chẳng để Thanh kịp trả lời đã chạy thẳng đến chỗ mấy đứa bạn trong lớp.
-Ê,tụi bây thấy Linh ở đâu không?
-Ủa mới đây mà,ông gọi nó thử coi,mà ai vậy? Một cô bạn lên tiếng
-Ờ ai đấy mày? Hàng loạt tiếng lao nhao của đám bạn cùng lớp,chuyện nó
và em yêu nhau là chuyện rõ ràng như ban ngày,nhưng hôm nay một người
con gái chạy đến bên nó,ôm nó ngay trước hàng chục,thậm chí hàng trăm
cặp mắt thì đương nhiên là chuyện động trời.
-Bạn. Nó trả lời cụt lủn vì nó cũng chả muốn rắc rối giải thích làm gì.
Bước vài bước ra xa mặc những tiếng bàn tán của mấy đứa,nó móc điện
thoại ra gọi cho em. Thuê bao không liên lạc được,lòng nó nóng như lửa
đốt,lẽ nào em vì cái ôm của Thanh,vì sự có mặt của Thanh mà giận nó. Nó
chạy thẳng vô bãi giữ xe của trường,cố gắng tìm kiếm chiếc xe của em
nhưng không có,chiếc xe không có ở chỗ cũ,nơi mà em vẫn hay để mỗi ngày. Bước vội ra cổng trường toan về nhà lấy xe kiếm em,nhưng trước mặt nó
là Thanh,vẫn đứng đó chờ nó. Và mọi kế hoạch tìm kiếm em coi như tan
biến,chắc chắn nó sẽ giải thích nhưng sẽ là khi khác,bây giờ đối với nó
thì một cuộc nói chuyện cần thiết hơn,một cuộc nói chuyện với Thanh là
thứ nó mong muốn hơn cả.
-Thanh đến đây bằng gì? Nó bước tới nhẹ nhàng nói với Thanh.
-Dạ Taxi.
-Thôi mình ra chỗ khác nói chuyện nha.
Thanh không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu,nó nắm tay Thanh kéo đi,vẫy
một chiếc taxi,cả hai đến một quán cà phê mà nó với em vẫn hay uống,cũng vì muốn nói chuyện thì phải kiếm một chỗ yên tĩnh,và không nơi nào
thích hợp bằng chỗ này.
Xe đỗ trước quán,quán không quá xa
trường,còn khá gần nhà nó nên nó và em cũng hay qua đây vừa đùa nghịch
vừa học bài. Bước chầm chậm vào trong quán,nhìn ngó xung quanh một
lượt,nó quyết định lên tầng hai,kiếm một bàn cạnh cửa sổ,đây là một thói quen nhỏ của nó,mà không phải, là của nó và Thanh.
Không gian
khá im ắng,cả tầng hai chỉ có hai người là nó và Thanh,một nơi lý tưởng
để có thể có một cuộc nói chuyện,mà nó dám chắc cuộc nói chuyện này sẽ
không êm đẹp. Gọi một ly cà phê không đường,một thói quen được hình
thành từ ngày ấy. Còn Thanh là một ly trà sữa vị kiwi,đầy đủ thạch và
trân châu,đúng thứ em vẫn thích hồi đó. Mọi thứ hình như có gì đó quen
thuộc,có chăng chỉ là cả nó và Thanh đều đã lớn,đã xa nhau một khoảng
thời gian,và một điều quan trọng nữa là giữa nó và Thanh không còn thứ
gọi là tình yêu,chắc thế.
Hai đứa im lặng như muốn người kia mở
lời trước,Thanh cầm ống hút khuấy khuấy ly trà sữa trong khi không uống
tý gì,chốc chốc lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ,đôi mắt đượm buồn,khuôn mặt
hơi cúi để tránh ánh mắt của nó. Hình như cuộc gặp này không nằm trong
dự tính của Thanh. Nó lặng lẽ ngắm nhìn Thanh,người con gái một thời nó
từng yêu,đã yêu và từng nghĩ sẽ mãi yêu. Mấy năm qua đi làm Thanh có vẻ
trưởng thành hơn nhiều,khuôn mặt có phần già dặn hơn xưa,nhưng cũng
không làm mất đi vẻ đẹp của ngày nào,có chăng vẻ đẹp nhí nhảnh ngày xưa
giờ đã thay bằng sự nhẹ nhàng trong sáng của một thiếu nữ. Mái tóc hạt
dẻ uốn xoăn nhẹ,đôi vai gầy bên trong bộ váy hoa làm Thanh thực sự trông quyến rũ hơn nhiều. Chỉ có duy nhất hai điều nó dám chắc sẽ không thay
đổi đó là ánh mắt biết cười và nụ cười toả nắng,hai thứ mà từng một thời luôn nằm trong tâm trí và ám ảnh nó.
-Thanh về lâu chưa? Nó lên
tiếng sau khi nhấp một ngụm nhỏ cà phê,có vẻ cà phê hơi đắng nhưng nó
không quan tâm,thứ duy nhất nó quan tâm bây giờ là người đối diện-Thanh.
-Anh có thể như ngày xưa gọi em không,gọi Thanh sao mà xa lạ quá. Thanh nhẹ nhàng lên tiếng,có phần hơi rụt rè,có thể là do cách xưng hô của
nó,đúng là có hơi xa cách.
-Em về lâu chưa?
-Dạ từ trước tết.
-Vậy sao không gặp anh?
-Em...em..... Thanh có vẻ ngập ngừng,hình như câu hỏi này quá khó để trả lời với cô ấy.
Mọi thứ lại chìm vào im lặng,chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương,tiếng xe cộ bên dưới khe khẽ vọng lên. Không hiểu sao lúc này nó bình tĩnh
đến lạ lùng,trước đây đã không biết bao nhiêu lần nó nghĩ đến cuộc gặp
gỡ này,tưởng tượng không biết bao nhiêu tình huống,nghĩ không biết bao
nhiêu câu hỏi. Nhưng ngay lúc này,ngay bây giờ khi đối diện nó là Thanh
thì mọi thứ dường như hoàn toàn biến mất. Có những khi nó tưởng tượng ra việc sẽ chửi mắng Thanh thậm tệ,cũng có những lúc nó nghĩ sẽ ôm chặt
Thanh,sẽ nói không quên được Thanh và hai đứa quay lại. Nhưng nực cười ở chỗ là ngay bây giờ nó chẳng biết hỏi gì,và cũng chẳng biết mình muốn
gì,chắc đơn giản nó chỉ muốn biết Thanh vẫn ổn,có thể như thế là đủ.
-Khi nào em đi?
-Dạ nếu được thì tuần sau,còn.... Thanh bỏ lửng câu nói.
-Ở bên đó em sống tốt chứ.
-Dạ cũng tốt,mọi người rất tốt,cuộc sống cũng không khó khăn,và em cũng dần quen rồi.
-Ừ,đã chọn "ra đi" thì phải sống tốt một chút. Nó mỉa mai Thanh,người đã bỏ nó đi,cũng chẳng thể hiểu vì sao nó lại nói vậy.
Thanh im lặng,cúi gằm mặt xuống,rồi từng dòng nước mắt chảy ra,nó biết
Thanh đang khóc. Nó im lặng kéo ghế đứng dậy. Hình như bất ngờ trước
hành động của nó và sợ nó bỏ đi,Thanh ngước lên nhìn nó,khuôn mặt buồn
rười rượi,đôi mắt hoe đỏ ngân ngấn nước. Nó chỉ im lặng cười hiền rồi
bước đi mặc kệ ánh mắt như van nài của Thanh. Và chỉ ít giây sau nó trở
lại với bọc khăn giấy trên tay. Dĩ nhiên là cuộc nói chuyện của nó và
Thanh không thể kết thúc trống vánh như thế,và nó cũng không muốn bị
ngắt quãng bởi việc Thanh khóc. Nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy ra đưa
cho Thanh.
-Em cảm ơn. Thanh đón tờ khăn giấy từ nó rồi lau nước
mắt,mũi vẫn sụt sùi nhưng có vẻ Thanh đã bình tĩnh hơn để tiếp tục câu
chuyện.
-Bức thư đó là của em? Nó hỏi Thanh khi đã dám chắc cô ấy đã bình tĩnh hơn phần nào.
Thanh không nói gì chỉ im lặng gật đầu.
-Tại sao em lại đưa anh lá thư đó?
-Hôm đó em tính gặp anh,em tính để cái hộp ở đó rồi anh sẽ ra lấy,nhưng lúc đó...lúc đó chẳng hiểu sao em không có đủ can đảm để gặp anh.
-Vậy còn hôm nay?
-Hôm nay em không ngờ anh ra sớm..mọi hôm 11h anh mới ra,lúc thấy anh
em đã định bỏ chạy,nhưng chẳng hiểu sao em lại...lại ôm anh. Nước mắt
Thanh lại chảy,từng câu nói cũng ngắt quãng theo tiếng nấc.
-Vậy mấy hôm nay em đều đứng đợi a trước cổng trường?
Thanh lại cúi gằm mặt gật đầu,nước mắt lại lả chả rơi trên khuôn mặt bé bỏng đó. Lại khẽ rút thêm một tờ khăn giấy đưa cho Thanh,thú thực nó
chẳng thể nào cầm lòng được trước những giọt nước mắt của người nó yêu
thương,mẹ nó,Thanh,và bây giờ là em. Mà nhắc đến em nó mới nhớ đến việc
phải giải thích sao cho em đây.
-Anh không mắng chửi em sao? Thanh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
Im lặng thở dài,nó nhấp một ngụm cà phê nhỏ rồi lơ đãnh nhìn ra cửa sổ.
-Em biết không.Nếu là thời gian trước có thể anh sẽ chửi rủa em,mắng
em,thậm chí có thể mất bình tĩnh mà đánh em,nhưng bây giờ không hiểu sao anh lại chả biết làm gì.
Thanh im lặng.
-Đã từng nhiều
lần anh tưởng tượng đến cuộc gặp gỡ này,từng tưởng tượng đến việc anh và em gặp nhau,anh sẽ nói rất nhiều,hỏi rất nhiều nhưng bây giờ trong đầu
óc anh thực sự trống rỗng.Có thể mọi thứ với anh quá đường đột.
Thanh vẫn im lặng,từng tiếng sụt sùi lại vang lên trong không gian im
ắng của quán,hình như Thanh lại tiếp tục khóc. Còn nó thì mắt đã ngân
ngấn nước,lồng ngực nó thắt lại mỗi khi Thanh nấc
-Thôi anh đi
đã,anh không nghĩ đây là thời gian thích hợp để tiếp tục nói chuyện. Nó
nói đồng thời kéo ghế đứng dậy,đặt 100k dưới lọ hoa trên bàn,nó toan bỏ
đi.
-Em có thể...có thể gặp anh nữa không. Thanh mếu máo,bắt đầu
khóc,nước mắt tuôn ra nhiều hơn,hình ảnh này làm nó không cầm được lòng
mà bất giác nhỏ lệ. Cúi xuống nốc hết ly cà phê đắng nghét trên bàn để
lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu,nó khẽ gật đầu rồi quay lưng đi
mặc cho sau lưng nó người con gái từng yêu đang sụt sùi.
Bước
thật nhanh khỏi quán cà phê nó đi bộ về,giờ nó cần một nơi yên tĩnh để
bình tĩnh lại và suy nghĩ mọi thứ. Bước vô phòng,chẳng kịp thay đồ,nó
lao thẳng vô nhà tắm,mở nước xối xả lên người. Từng dòng nước xối xả rơi xuống đầu nó,ướt nhẹp bộ đồ nó đang mặc trên người,nhưng nó nào quan
tâm,tất cả những thứ nó muốn bây giờ là làm đầu óc nó bình tĩnh lại. Nó
đứng như thế một lúc lâu,đến nó cũng chẳng biết là nó đã như vậy bao
lâu,đến khi cảm thấy toàn thân lạnh tóat mới chịu ngừng lại. Thay đồ,nó
lao ra giường nằm,vắt tay lên trán cố gắng nhắm mắt ngủ. Nhưng nào có
được,nhắm mắt lại thì từng hình ảnh lúc sáng hiện lên trước nó. Hình ảnh cô bé nhỏ nhắn đứng trước nó,đôi mắt ngơ ngác bàng hoàng và đầy bối
rối,hình ảnh người con gái nó từng yêu nhỏ lệ. Rồi cả những kỷ niệm,từng ký ức trong nó ùa về,đã lâu rồi những thứ này mới lại hành hạ nó.
Không thể ngủ được,nó mở mắt nhìn lên trần nhà. Rồi như vô thức nó đứng dậy với tay lấy cái hộp trên nóc giá sách. Mở chiếc hộp ra,nhặt từng
tấm hình nó và Thanh chụp chung,từng tấm một,từng tấm một,mà với nó mỗi
tấm là một kỷ niệm,mỗi tấm là một ký ức đẹp về tình yêu của hai đứa. Đến lúc này nó mới ngờ ngợ về những thứ này,phải chăng trong linh cảm của
nó đã mường tượng ra lúc này nên nó mới đưa theo những thứ này vô tận
đây.
Cầm trên tay sợ giây chuyền mà nó từng muốn tặng Thanh,mặt
dây chuyền là chữ "SUN". Sun là mặt trời,đúng Thanh từng là mặt trời của nó. Rồi từng ký ức đau buồn của nó hiện hữu trở lại,ký ức về những ngày chờ đợi vô vọng trước cổng nhà Thanh,ký ức về những giọt nước mắt khi
Thanh đi,rồi từng mùi vị của rượu,từng mùi khói của những điếu thuốc,tất cả ào ạt tràn ngập tâm trí nó. Bất giác nó lấy tay gạt hết mọi thứ
trước mặt xuống đất,chiếc hộp rồi chiếc nhẫn,cả sợi dây chuyền,rồi bức
thư ngày ấy và từng tấm hình lăn lóc dưới mặt đất. Nó nằm vật ra
giường,từng dòng nước mắt nó bây giờ mới trào ra.
Nó thiếp đi lúc nào không biết,có lẽ vì nó đã quá mệt mỏi với mọi thứ ngày hôm nay. Bật dậy thì đã gần tối. Bước xuống giường,nhặt nhạnh mọi thứ còn vương vãi
dưới nền nhà bỏ lại vào hộp. Bất chợt nó cầm lá thư,thứ mà nó chưa mở ra một lần nào.
Đứng dậy,nó ngấm nghía cái phong bì bên ngoài,cái
phong bì từng bị nó xé làm đôi và bức thư bên trong cũng chịu chung số
phận. Nó lưỡng lự không biết nên mở hay không nhưng rồi nó quyết định
có. Nhẹ nhàng mở phong bì ra,bên trong là một bức thư bị rách được dán
cẩn thận bởi băng keo. Lần dở từng chút từng chút một,từng dòng chữ của
Thanh ngày nào hiện ra trước mặt nó.
" Anh thân yêu,
Khi
anh đọc bức thư này có lẽ em đã không còn ở đất nước xinh đẹp này nữa.
Em có lỗi với anh nhiều,nhiều lắm. Đã từng rất nhiều lần em muốn nói với anh tất cả,nhưng không hiểu sao em chẳng thể nói ra được. Em hèn nhát
đúng không anh?mà không,em là kẻ ích kỷ,biết trước là sẽ làm anh tổn
thương nhưng lại chẳng mảy may làm gì mặc cho em luôn tử nhủ anh là
người em yêu nhất.
Em không biết những ngày qua bên anh là đúng
hay sai nhưng em mãi không hối hận về những ngày tháng ấy. Những hình
ảnh của anh,những lời nói của anh,những kỷ niệm của đôi ta chắc chắn em
sẽ luôn giữ chúng trong tâm trí.
.............
Nếu có kiếp sau,chúng ta hãy gặp nhau muộn một chút anh nhé. Khi mà hai ta có thể
làm mọi thứ mà chẳng cần nghĩ đến những người xung quanh,chẳng cần phải
phụ thuộc vào ai cả. Khi mà anh và em có thể bên nhau bất chấp tất cả.
Em chẳng muốn làm tình đầu của anh,em chỉ mong mình là tình cuối,là
người cùng anh đi hết đường đời mà thôi.
.......
Anh à,nếu em trở lại anh vẫn yêu em chứ,anh hãy chờ đợi ngày em trở về,dù em
không biết khi nào em mới có thể trở về,nhưng chắc chắn ngày đó em sẽ
vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.
Hãy tha thứ cho em anh nhé.
Cô gái bé nhỏ của anh-SUN."
Phải chi nó đọc được những lời sau cùng trước đây,phải chi khi xưa nó
nghe thấy một lời,dù chỉ là hứa hẹn thôi thì nó đã có đủ động lực để chờ đợi. Nhưng bây giờ tất cả đã không còn,bởi khi mà nó gặp cô ấy nó bình
thản đến lạ. Sự bình thản đó nói lên rằng nó đã hết yêu.
"Trong tình yêu điều gì là đáng sợ nhất-là ghét-là hận-không,trong tình yêu đáng sợ nhất là sự lãng quên"
Giây phút nó bình thản đối diện,giây phút nó ngồi trước mặt mà không
một chút ghét bỏ,không một chút hận thù thì nó đã biết thực sự nó không
còn yêu cô ấy,không còn yêu mối tình đầu của mình nữa. Bởi bây giờ nó có một người khác trong tim,là Linh-thiên thần bé nhỏ của nó.