Trình Phóng chia tay không từ mà biệt, dường như cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Hứa Húc, cô hầu như không hề biểu hiện tình trạng của một người vừa mới thất tình. Lúc nên ăn vẫn ăn nên uống vẫn uống, mỗi ngày cười đùa với bạn cùng phòng. Bởi vì không cần tốn thời gian vào việc yêu đương hẹn hò, thỉnh thoàng còn cùng đi tự học với học sinh gương mẫu ở cùng toà nhà ký túc xá Ngô Nam, sự nghiệp học hành bỏ hoang lâu nay thế mà được nhặt về không ít.
Đến mức mấy người bạn cùng phòng đều cho rằng cô thật sự không bị chuyện thất tình ảnh hưởng nhiều lắm.
Một lần nghỉ giữa giờ, Hứa Húc và Phùng Giai đi đến hành lang của cầu thang thoát hiểm để thư giãn cho thoáng khí, còn chưa lên tới nơi, liền loáng thoáng nghe được hai cô gái nhắc đến tên cô.
“Cậu nhìn con nhỏ Hứa Húc xem, lúc trước lúc yêu đương với Trình Phóng thì kiêu ngạo gì chứ! Ngay cả dưới lầu ký túc xá cũng tranh thủ khoe ân ái cho được, làm như sợ người ta không bạn trai nó là Trình Phóng không bằng. Tớ còn tưởng tình cảm thử vàng cơ đấy, không phải vừa mới tốt nghiệp liền chia tay sao. Người ta là học trưởng chắc chắn chỉ là vui chơi qua đường thời đại học thôi, tốt nghiệp xong là hết.”
Phùng Giai quay đầu, nhanh chóng nhìn về phía Hứa Húc, chỉ thấy cô nhếch mệng cười, vẻ mặt còn có vẻ không thèm quan tâm.
Lông mày Phùng Giai cau lại, đem cửa đẩy mạnh ra, nhìn hai người bên trong mà nói: “Ai học đại học mà không yêu đương chơi đùa, thế nhưng muốn tìm bạn trai như Trình Phóng thì cũng phải có chút vốn liếng đấy, không phải ai học đại học tuỳ tiện cũng kiếm được đâu.”
Hai nữ sinh là bạn cùng khối học lớp bên cạnh, nhưng mà không phải là thân lắm, nói đúng ra là hoàn toàn không quen biết. Sau khi nhiều chuyện bị người ta bắt tại trận, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nhất là khi Phùng Giai dùng giọng điệu mỉa mai mà chỉ ra hai cô không bằng ai, hai người càng xấu hổ, ấp úng rời đi.
Hứa Húc theo Phùng Giai đi vào, thở dài nói: “Nói thật chứ, tớ cảm thấy yêu đương với Trình Phóng rất thua thiệt bản thân.”
“Hả?” Phùng Giai nghi hoặc nhìn về phía cô, không hiểu ý cô là gì.
Hứa Húc tức giận nói: “Cô hai à! Yêu đương với một đại soái ca như vậy tận hai năm, vậy mà còn chưa lừa được anh ta lên giường nữa, tớ con mẹ nó đúng là ngu mà, quả thực là lỗ lớn.”
Nói xong liền không tim không phổi mà cười ha hả.
Phùng Giai run lên, nhẹ đánh hai đấm lên bả vai cô, cười nói: “Xem ra cậu thật sự không có chuyện gì rồi! Bữa giờ nhìn cậu còn không có phản ứng của người bị chia tay, còn tưởng cậu đang kiềm chế đấy chứ!”
Hứa Húc ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là không có việc gì, không phải chỉ là chia tay thôi sao? Cũ không đi thì mới không tới, còn rất nhiều, rất nhiều soái ca đang chờ tớ ở phía trước đấy!”
Phùng Giai cười to, chỉ là trong ánh mắt có ẩn chút lo lắng.
Cuối tháng sáu là sinh nhật Hứa Húc. Hai mươi tuổi, một sinh nhật có ý nghĩa trọng đại, đương nhiên là phải tổ chức long trọng, ba mẹ cô mặc dù không chạy đến chúc mừng sinh nhật với cô, nhưng mà đã sớm gửi quà, còn cho cô một số tiền gọi là quỹ sinh nhật, để cô mời đám bạn cùng phòng đi ăn chơi thoả thích.
Hôm đó là thứ sau, buổi chiều vừa đúng lúc không có lớp, Hứa Húc dẫn theo đám bạn cùng phòng, đi ra ngoài ăn uống phóng túng nữa ngày, ban đêm còn ăn uống thả cửa gọi là tiệc sinh nhật, lại đi hát karaoke, lúc trở lại trường học là đã mười giờ rồi.
Thường ngày vào khoảng thời gian này, sân trường vẫn còn người đến người đi, nhưng so với ban ngày thì đã rất yên lặng cứ như một thế giới khác rồi. Nhưng mà đêm nay, toàn bộ khu ký túc xá, không hiểu sao lại ồn ào náo nhiệt đến lạ thường, từng nhóm từng nhóm sinh viên đi trong sân trường nhảy nhót hát hò, cứ như hôm nay là ngày gì đặc biệt lắm ấy.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày Lễ tốt nghiệp! Những sinh viên năm bốn này đã chính thức tốt nghiệp rồi!” Vương Nghiên là người đầu tiên phản ứng.
Giang Đại có truyền thống diễu hành đêm tốt nghiệp, Hứa Húc học trong trường hai năm, cũng được chứng kiến đêm tốt nghiệp rầm rộ một lần rồi, chỉ là thời gian đã trôi qua cả năm, thì có chút xa lạ.
Bây giờ nhìn một đoàn sinh viên tốt nghiệp đứng cách đó không xa không thể phân biệt được từ khoa nào tới, cầm hộp cơm đập đập gõ gõ, còn có người mượn cơ hội lớn tiếng la lên tên người trong lòng để tỏ tình, cô đột nhiên giật mình hoang mang đứng yên tại chỗ.
Phùng Giai thấy cô dừng bước, kéo kéo tay cô, cười nói: “Cứ như quỷ khóc sói gào vậy, chúng ta mau về nghỉ ngơi đi, mệt muốn chết rồi!”
Hứa Húc hoàn hồn: “Mấy cậu về trước đi, tớ đi ra ngoài hít thở không khí chút đã.”
Vương Nghiên: “Cậu không mệt à?”
“Vẫn ổn!” Hứa Húc vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đi về trước, còn mình chạy đến bên cạnh một cái ghế dài ngồi xuống.
Vương Nghiên cũng không để ý, kéo cánh tay hai người còn lại: “Đi thôi đi thôi, để cậu ấy ở đây một mình suy nghĩ về cuộc sống đi.”
Phùng Giai lo lắng nhìn về phía Hứa Húc, khẽ thở dài một tiếng, đi theo Vương Nghiên.
Từ cuối tháng sau thành phố đã chính thức bước vào mùa hè, không cần biết là ban ngày hay ban đêm, thời tiết vẫn nóng vô cùng.
Hứa Húc lúc nãy hát karaoke đã uống không ít bia, bây giờ đúng là rất khát, có lẽ không chỉ là thân thể cảm thấy nóng, mà là sự nôn nóng bắt nguồn từ sâu trong tim trong phổi.
Lúc này, một đám sinh viên diễu hành đêm tốt nghiệp đi ngang qua trước mũi chân cô ồn ào ầm ĩ, có nam sinh gõ hộp cơm kêu lớn tiếng: “Mạc Vân Vân, anh yêu em! Anh muốn ở bên em đến trọn đời!”
Hứa Húc run lên một lát, trong đầu như có dây cung không biết đã kéo căng bao lâu, đột nhiên loạt xoạt rồi đứt mất. Giống như có một nguồn lực khổng lồ, trong nháy mắt phơi bày sạch sẽ nội tâm của cô.
Cảm giác của sự thất thình, phải hơn một tháng sau mới trải nghiệm, không biết từ đâu đột ngột ập đến. Đau khổ, thất bại, hoang mang, …
Mặt đất bị che phủ, con thuyền tròng trềnh giữa biển khơi, mặt băng nứt vỡ.
Lúc này cô mới ý thức được, người con trai đã đồng hành cùng cô hai năm, lấp kín cuộc sống của cô, đã thật sự rời đi rồi.
Trong lúc nhất thời nỗi đau không thể tránh khỏi dồn ép đến, làm cho trái tim cô đều đau, nước mắt được kiềm nén bao lâu nay, tuôn xuống như đê vỡ.
Cô nhanh chóng tay loạn chân run lấy điện thoại di động ra, bấm vào dãy số đã rất lâu rồi không nhìn đến kia.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lại gọi.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lại gọi.
…..
Giọng nói phụ nữ lạnh lẽo truyền đến từ đầu dây bên kia, vẫn cùng một câu nói.
Sau khi điên cuồng gọi mười mấy cuộc, Hứa Húc rốt cuộc cũng từ bỏ, rồi hình như lại nghĩ tới cái gì đó, tìm ra số điện thoại phòng ký túc xá nam sinh rất ít khi dùng đến.
Điện thoại reo chừng bảy tám lần, Hứa Húc đang định gác máy, đột nhiên có người trả lời.
“A lô!” Một giọng nam trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến.
Hứa Húc ngơ ngác một chút, cảm xúc sụp đổ trong nháy mắt, hét lớn vào điện thoại: “Trình Phóng! Anh cái tên khốn nạn này! Anh là đồ lừa đảo! Anh đã nói muốn ở lại Giang thành làm kiểm sát trường, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em, anh đã nói muốn làm em nhìn thấy anh thật sự thành tâm, tiếp tục chờ em. Anh bảo hôm nay là lễ tốt nghiệp của anh, lễ trưởng thành của em! Vì sao anh lại không giữ chữ tín, dốt trá! Anh là đồ lừa đảo! Tên lừa gạt!”
Cô vừa khóc vừa mắng, ngôn từ nghèo nàn vô cùng, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy chữ này, cho đến cuối cùng rốt cuộc chỉ còn lại tiếng nức nở thở không ra hơi.
Người bên đầu dây bên kia vẫn trầm mặc nghe cô mắng chửi hoà cùng với tiếng khóc của cô, cho đến khi cô không nói lời nào một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Hứa Húc, anh là Bách Đông Thanh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo ý tứ cẩn trọng.
Hứa Húc sửng sốt một chút, cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu khóc rống.
Mười phút sau, Bách Đông Thanh tìm tới Hứa Húc.
Anh kéo theo một va ly hành lý, dừng lại trước mặt người con gái đang ngồi trên ghế dài, nhưng không gọi cô, cho đến lúc cô khóc mệt rồi ngẩng đầu, mới đưa lên một miếng khăn giấy không biết đã nắm trong tay bao lâu rồi.
Hứa Húc đã khóc lâu như vậy, vốn dĩ đã hết sạch sức lực, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn người mới đến, sau khi nhận lấy miếng khăn giấy trong tay anh, cũng không biết vì sao, nỗi buồn lại ùn ùn kéo tới, lại hu hu mà khóc lên.
Bách Đông Thanh yên lặng nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Hai người bạn cùng phòng ký túc xá sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp liền rời trường. Nghĩ đến sắp phải rời ra, trong lòng anh có chút lưu luyến không rời, thế nên mớ ở lại đến giờ này.
Lúc anh kéo va ly hành lý ra ngoài, đang định dán giấy niêm phong lên cửa phòng ký túc xá, chợt nghe chuông điện thoại trong phòng vang lên.
Anh vốn là không có ý định nghe máy, nhưng mà nghe tiếng điện thoại kia kiên nhẫn vang lên đến sáu bảy lần, anh do dự một lát, mở cửa ra lần nữa, vội vàng nhấc máy lên.
Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia, anh không thể quen thuộc hơn được, chỉ là âm thanh vốn dĩ vui vẻ, lần này lại khóc rống trong điện thoại.
Trong trí nhớ của anh về cô, cô luôn vui vẻ, hình như mãi mãi có thể vô ưu vô lo như thế. Thì ra cô cũng có lúc đau khổ khó có thể vượt qua như vậy.
Anh biết nước mắt của cô là vì ai mà chảy. Cho nên anh chỉ tiến lên, ngay cả tư cách để lau khô nước mắt cho cô cũng không có.
Mười mấy phút sau, Hứa Hủ sau khi khóc cạn nước mắt tích luỹ bao năm nay, rốt cuộc cũng dừng lại. Cô thút thít ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào va ly hành lý sau lưng Bách Đông Thanh, nghẹn ngào hỏi: “Học trưởng, anh đang về nhà sao?”
Bách Đôgn Thanh gật đầu: “Ừ.”
Hứa Húc lau mắt, đứng lên, giọng nói run rẩy: “Học trưởng, tối nay em không muốn về ký túc xá, không biết có thể tới nhà anh tá túc một đêm được không?”
Bởi vì lúc nãy đã uống bia, vừa rồi còn khóc một trận, đầu óc cô lúc này đã trở nên hỗn độn, căn bản không ý thức được mình đang nói cái gì, chỉ là nghĩ bộ dạng của mình thế này quá chật vậy, không muốn để đám bạn cùng phòng nhìn thấy, hoặc cũng có thể nói là muốn tạm thời thoát khỏi nơi chốn đau buồn này.
Bách Đông Thanh vẫn yên lặng nhìn cô. Bởi vì khóc quá lâu, mí mắt đã sưng đỏ, nhưng cô dường như không hề hay biết, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, chờ anh trả lời.
Anh biết mình nên từ chối, bọn họ thật sự cũng không thể xem bạn bè, thậm chí cũng không thể nói là thân thiết. Một nữ sinh đi theo một nam sinh không quen thuộc về nhà qua đêm, nghe thôi là thấy rất hoang đường rồi.
Huống chi trong lòng anh còn có tâm tư không muốn ai biết đến, làm cho anh vốn dĩ là không có cách để đồng ý một cách thản nhiên.
Nhưng đối diện với đôi mắt sưng đỏ đáng thương kia, anh nhận ra lời cự tuyệt không có cách nào phát ra khỏi miệng, thật lâu, rốt cuộc vẫn là nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Hứa Húc đương nhiên là nhẹ nhàng thở ra, cô xoa xoa nước mắt, ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, mơ mơ hồ hồ đi theo bước chân của Bách Đông Thanh ra đến bên ngoài trường.
Hai người không ai nói gì, Hứa Húc đầu óc hỗn độn, không quan tâm đến xung quanh, mà Bách Đông Thanh từ trước đến nay liền trầm mặc ít nói như thế, hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, cũng không tính là gượng gạo.
Nhà Bách Đông Thanh cách trường học rất xa, cũng may là có một chuyến xe buýt đến thẳng nhà, lúc này đã gần nửa đêm, trên xe chỉ còn vài người. Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Hứa Húc dựa vào cửa sổ, Bách Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn không nói gì, nhìn qua cứ như là hai hành khách xa lạ không quen biết gì với nhau.
Ban đêm đường xá thông thoáng, xe chạy nhanh mà ổn định.
Có lẽ là do thật sự mệt mỏi, trong xe lại có điều hoà thoải mái dễ chịu, Hứa Húc liền tựa vào cửa sổ gật gà gật gù ngủ thiếp đi.
Bách Đông Thanh nhìn cánh tay cô lộ ra trong không khí, tìm một cái áo khoác trong va ly hành lý, cẩn thận từng li từng tí đắp lên người cô. Động tác nhẹ nhàng này không đủ làm cô tỉnh lại, chỉ là nhắm chặt mắt cựa quậy đổi tư thế.
Xe chợt có xóc nảy, cái trán của cô dựa trên cửa sổ theo quán tính bị đụng nhẹ một chút, sau đó lông mày có chút nhíu lại, hẳn là vẫn còn chút đau.
Bách Đông Thanh suy nghĩ một lát, cánh tay từ sau lưng cô giơ lên, bàn tay dán lên cửa sổ, ngăn cách khuôn mặt cô và cửa sổ thuỷ tinh, dùng tay làm gối đầu cho cô.
Đó là một tư thế bao bọc vòng quanh, nhưng thân thể anh ngồi thẳng tắp, ngoại trừ lòng bàn tay của anh đệm mặt cho cô, hai người không hề có bất cứ tiếp xúc thân thể nào khác.
Nhưng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, vẫn làm anh trong lòng anh ngứa ngáy, tâm loạn như ma.
Đầu không bị đụng bởi vì xe xóc nảy, Hứa Húc rốt cuộc chìm vào giấc ngủ say.
Bách Đông Thanh yên lằng nhìn chăm chú sườn mặt của cô gần trong gang tấc, làn da trắng nõn, mí mắt có chút sưng đỏ, ngẫu nhiên có bóng đèn đường xẹt qua từ bên ngoài cửa sổ xe, làm nổi bật gương mặt điềm tĩnh, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Hứa Húc vô tri vô giác ngủ một đướng, Bách Đông Thanh cũng một mực duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Ròng rã bốn mươi phút.
- Hết Chương 16-