Cuộc sống đại học của Hứa Húc vô cùng suôn sẻ mở ra chân trời mới, mặc dù là lần đầu tiên rời nhà, nhưng bởi vì cấp ba cô theo học là trường nội trú, từng có ba năm trọ trường kỳ ở trường, với lại nhà cô cũng không phải là quá xa, nếu như nhớ nhà, hoặc là ba mẹ có nhớ cô, vừa đi vừa về cũng không phải là quá phiền phức.
Cho nên tất cả đều rất quen thuộc, cũng có tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống tự do này.
Tính cách của mấy nữ sinh cũng phòng ký túc xá cũng không tệ, gia cảnh cũng không có gì chênh lệch – Ít ra từ bên ngoài nhìn vào, mấy cô gái rất nhanh đã trở thành bạn bè. Cuộc sống mới thậm chí còn tốt đẹp hơn so với tưởng tượng, mặc dù là phải chịu đựng hai tuần lễ huấn luyện sinh hoạt quân sự cực khổ thì cũng chỉ là phàn nàn càm ràm ngoài miệng, sau đó cho dù có đau nhức mỏi mệt cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau đợt huấn luyện quân sự chính là kỳ nghỉ Quốc khánh, Hứa Húc vẫn không có về nhà, cũng từ chối mong muốn đến trường thăm của Hứa ba Hứa mẹ, cùng với hai người bạn cùng toà nhà ký túc nhưng không cùng phòng, đi theo Phùng Giai vốn là người địa phương ăn chơi một trận nói là du lịch nội thành trong bảy ngày. Thật ra cũng chỉ là dạo phố xem phim vui chơi giải trí.
Sau khi trải qua kỳ nghỉ nhỏ còn mệt hơn so với đợt huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học mới chính thức bắt đầu tiến vào quỹ đạo.
“Hứa Húc, lát nữa ở lầu bát giác có cuộc thi hùng biện vòng chung kết đấy, là học viện của chúng ta thi với Học viện truyền thông, có muốn đi xem hay không?” Ngày đầu tiên sau khi kết thúc tiết học trở lại ký túc xá, bạn học Vương Nghiên vừa mới gia nhập đội hùng biện của học viện liền nhiệt tình đưa ra lời mời với Hứa Húc. Hai cô gái cùng phòng ký túc còn lại trời vừa tối là liền muốn lên mạng liếc mắt đưa tình với bạn trai, chỉ có Hứa Húc là rảnh rỗi về mặt lý thuyết.
Không đợi Hứa Húc trả lời, Vương Nghiên lại nháy mắt mấy cái, cười nói: “Đội trưởng đội hùng biện của chúng ta là Trình Phóng đấy!”
Hứa Húc mặc dù không tham gia đội hùng biện, nhưng đối với hùng biện cũng có chút hứng thú, với lại đối với trai đẹp số một trong truyền thuyết của Học viện luật cũng rất là hiếu kì, liền tràn đầy phấn khích theo sát Vương nghiên đi xem trai đẹp … Không, là đi xem thi hùng biện.
Bởi vì là cuộc thi cấp trường, học sinh đến xem thi đấu không hề ít. Lúc Hứa Húc và Vương Nghiên hai người chạy tới hội trường lớn nhất xếp theo hình bậc thang trong lầu bát giác, bên trong đã chật kín người, khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ ngồi kề nhau còn trống tuốt phía sau.
Người biện luận của hai bên đã ngồi trước sân khấu, bởi vì người biện luận đều mặc đồng phục vest đen áo sơ mi trắng, khoảng cách lại xa, nhất thời rất khó thấy rõ ai với ai.
Vương Nghiên kéo kéo tay cô, sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Thấy không? Người biện luận đứng ở bục thứ tư là Trình Phóng!”
Lúc này Hứa Húc mới tò mò đem ánh mắt dừng lại trên người nam sinh đứng ở bục thứ tư, vốn dĩ chỉ là định tuỳ ý nhìn thoáng qua, nhưng sau khi nhìn đến sườn mặt hơi cúi đầu kia, đột nhiên khẽ giật mình, một lúc sau mới nói: “Cậu nói người đứng ở bục thứ tư là Trình Phóng sao?”
Vương Nghiên nói: “Không đúng sao? Lần trước ở Đại hội nghênh đón học tân sinh viên anh ấy có lên phát biểu, lúc đó dì cả của cậu tới phải nằm ở ký túc xá mới không thấy. Khẩu âm vô cùng tốt, toàn bộ bài phát biểu đều là anh ấy tự viết, một chỗ vấp cũng không có, nghe nói sau khi đại hội kết thúc, liền có một tân sinh viên lớn gan đến hỏi xin số điện thoại của anh ấy đấy.” Nói xong còn dùng khuỷu tay chọc chọc cô, “Có phải là rất đẹp trai không?”
Bởi vì cô chưa từng nghĩ đến chuyện học trưởng đẹp trai ở nhà ga kia là Trình Phóng, cho nên lúc này nếu Hứa Húc nói không phải ngoài ý muốn, vậy chắc chắn là giả. Thiếu nữ luôn thích suy nghĩ lung tung, kỳ diệu thay lại trùng hợp đến vậy, khó tránh khỏi làm cho tim cô đột nhiên chạy loạn như hươu con.
Cô cố ý nghiêm mặt nói: “Thấy không rõ lắm!”
Vương Nghiên quay đầu nhìn cô: “Không phải cậu bị cận thị rồi đấy chứ? Hả? Mặt cậu sao lại đỏ dữ vậy?”
“Quá nhiều người, ngột ngạt!”
“Đúng là có chút.”
Thi hùng biện cấp trường, hơn nữa còn là vòng chung kết, ai ai cũng đều là cao thủ, trình độ đương nhiên không phải hạng tầm thường. Nhưng sự biểu hiện của Trình Phóng, cũng có thể nói là bắt mắt nhất, không chỉ là tài ăn nói của anh tốt, mà là mỗi lần anh đứng lên, thiếu niên cao lớn anh tuấn liền trở thành tiêu điểm của toàn trường, thân anh bình thản áo sơ mi trắng vest đen không có gì đặc biệt, nhưng lại không thể che đậy được sự sắc bén cùng tài giỏi của người thiếu niên. Mỗi lần anh phát biểu xong, khán đài lập tức sẽ vang lên những tràng vỗ tay to như sấm cùng tiếng thở phào, đa số đều đến từ những nữ sinh, người này hiển nhiên là một nam sinh nhận được rất nhiều ưu ái của phái nữ, hoàn toán xứng đáng là tiêu điểm trong một đám người.
“Có phải là rất đẹp trai không?” Vương Nghiên hỏi.
Hứa Húc ậm ậm ờ ờ ừ một tiếng.
Đúng là rất đẹp trai!
Khoảng hơn nửa tiếng biện luận sôi nổi thì cuộc thi nhanh chóng kết thúc. Học viện luật không hề bất ngờ gì khi giành chiến thắng, mà Trình Phóng đương nhiên cũng trở thành người biện luận tốt nhất trong mắt người xem.
Trong hội trường mọi người chầm chậm tản đi, đội chiến thắng cuộc thi hùng biện đang bị một đám học đệ học muội vây quanh trò chuyện. Vương Nguyên kéo tay Hứa Húc, hưng phấn nói: “Tớ cũng đi chào học trưởng học tỷ của đội hùng biện cái đã.”
Lúc hai người lề mề chen lên phía trước, người đã tản đi gần hết, mấy người tham gia cuộc thi cũng đang nói nói cười cười thu dọn đồ đạc đứng dậy.
“Học trưởng học tỷ, chúc mừng chiến thắng của mọi người, em là thành viên mới của đội hùng biện, em mong được học hỏi nhiều hơn từ các anh chị ạ.”
Một người trong đội tên Trần Vi nhận ra Vương Nghiên là thành viên mới, cười nói: “Từ từ sẽ giỏi thôi! Hiểu biết chính xác tình hình thực tế, tham gia vài cuộc thi thì trình độ tự nhiên sẽ được nâng cao thôi.” Vừa nói vừa vỗ vỗ người đứng bên cạnh đang nói chuyện với một học đệ khác Trình Phóng, trêu chọc nói, “Nhưng mà, nếu có thể để cho người biện luận giỏi nhất trong đội chúng ta đội trưởng đại nhân tự tay dạy dỗ, vậy chắc chắn các em có thể làm nên không ít chuyện lớn đâu.”
“Cậu đừng có quá lời nữa, trên lý thuyết tớ chỉ là một đội trưởng sắp về hưu thôi.” Trình Phóng cười cười quay đầu lại, vốn là muốn nhìn xem Vương Nghiên, thế nhưng lại thấy được Hứa Húc đứng bên cạnh cô nàng trước tiên.
Anh mắt của anh giật giật, nao nao, sau đó cong lên khoé môi cười nói: “Là em?”
Hôm đó quá vội vàng, anh thậm chí còn chưa hỏi tên của Hứa Húc, chỉ biết cô là học muội học cùng học viện với mình, với lại anh chỉ là một người xa la, lấy việc giúp người làm niềm vui mà đưa cho cô số điện thoại của mình.
Cô cũng chưa từng gọi cho anh, qua vài ngày anh cũng liền quên chuyện này đi. Nhưng không ngờ thời gian trôi qua hơn nửa tháng, vừa gặp lại cô, anh liền nhận ra cô ngay.
Hứa Húc thấy anh nhận ra mình, ít nhiều có chút kinh hỉ, cũng đã vơi bớt đi sự bực bội trong lòng, cười hì hì nói: “Học trưởng, lần trước cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Trính Phóng cong cong khoé miệng, đầu mày khoé mắt vẫn còn đọng xuân phong đắc ý sau chiến thắng, nghiêng đầu cố ý nói: “Câu cảm ơn này của em có hơi trễ đấy!”
Hứa Húc bị nói đến ngượng ngùng, mặc dù chuyện hôm đó, đối với Trình Phóng mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với cô mà nói, đúng là không bị xe dù làm thịt một chầu – Mặc dù hai trăm tệ đối với cô cũng không tính là gì.
Cô không được tự nhiên sờ sờ lỗ tai: “Vốn là muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng em vô ý làm rơi mất tờ giấy nhớ rồi.”
Trình Phóng đột nhiên hiểu ra gật gật đầu, lấy ra một cây bút từ trong ba lô, nhìn về phía cô nói: “Đưa tay ra.”
Hứa Húc mơ mơ hồ hồ đưa lòng bàn tay về phía anh.
Trình Phóng mỉm cười nhìn cô, ở trước mặt bao nhiêu người, cầm bút nhanh chóng viết xuống lòng bàn tay cô một chuỗi số điện thoại di động: “Như thế này sẽ không mất nữa chứ?”
Lúc ngòi bút di chuyển trên lòng bàn tay cô, cảm giác có chút run rẩy nhồn nhột, giống như có thứ gì đó vừa hé mở trong lòng Hứa Húc.
Có lẽ là một đoá hoa nở giữa mùa xuân. Cô nghĩ.
Cô kình ngạc nhìn xem dãy số trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trình Phóng, đúng lúc anh đang đeo ba lô chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên gọi anh lại: “Học trưởng, lần trước anh giúp em không bị tổn thất hai trậm tệ, em mời anh ăn khuya một bữa coi như cảm ơn nhé!”
Mặc dù xung quanh không có quá nhiều người, nhưng đều tập trung nghiền ngẫm xem một màn này. Tính cách Trình Phóng hào sảng hướng ngoại, nhân duyên với người khác phái cũng rất tốt, nhìn qua có chút dáng vẻ hoa hoa công tử*, nhưng từ trước đến nay anh đối với những nữ sinh chủ động thì không có hứng thú, mới vừa nãy đã từ chối hết mấy người học muội rồi, huống hồ đội hùng biện đã nói sẽ đi KTV ăn mừng.
*có dáng vẻ đào hoa, playboy
Mọi người đang chờ xem tiểu học muội xinh đẹp này tan nát cõi lòng. Ngay cả Vương Nghiên đang đứng bên cạnh Hứa Húc cũng hồi hộp thay cho cô, thấp thỏm nhìn cô.
Nhưng mà Trình Phóng chỉ suy nghĩ cho có, liền cười gật đầu: “Được!”
Đám người đứng ngay đó tròng mắt sắp rơi xuống đất hết cả, nỗi lo lắng trong lòng Hứa Húc cũng vơi bớt phần nào.
Trình Phóng vẫy vẫy tay về phía đồng đội của mình: “KTV tớ không đi đâu, nhưng mà cứ tính hoá đơn cho tớ đi.”
Đám người tan tác như chim muông, Vương Nghiên sau khi dùng ánh mắt sùng bái dào dạt nhìn Hứa Húc, cũng nhanh chóng dời bước theo bọn người Trần Vi.
Hứa Húc và Trình Phóng là hai người cuối cùng đi ra ngoài, lúc này đã hơn chín giờ tối, học sinh trên lầu tự học ngo ngoe lục tục trở về ký túc xá. Hai người vừa mới từ bên trong lầu bát giác đi ra, Trình Phóng đột nhiên nói: “Em chờ một chút, anh vừa nhìn thấy bạn cùng phòng, để anh nhờ cậu ta đem ba lô về ký túc xá trước đã.”
Anh nói xong, liền bước nhanh về phía một nam sinh đang đi phía trước, đến gần sau lưng đối phương thì bất thình lình vỗ mạnh lên vai anh ta một cái.
Nam sinh kia đang tập trung bước đi, bị người ta vỗ vai như vầy, dường như là giật nảy mình, quay đầu nhìn người đằng sau, nhẹ nhàng mỉm cười thở ra.
Hai người cách Hứa Húc một khoảng, thế nhưng vừa đúng lúc đứng dưới bóng đèn đường, cho nên cô có thể thấy được đại khái hình dáng nghiêng nghiêng một bên mặt của anh bạn cùng phòng với Trình Phóng. Tóc anh ta rất ngắn, dáng người rất cao, nhìn qua có vẻ rất gầy gò, áo thun cũ mặc trên người bị gió đêm thổi qua có chút trống rỗng. Trình Phóng đem ba lô giao cho anh, lại nói vài câu không biết là cái gì, nam sinh kia cũng không hề mở miệng, chỉ gật gật đầu, sau đó cầm lấy cái ba lô có vẻ không hề nhẹ nhàng của Trình Phóng quay người rời đi.
Trình Phóng chạy về lại, đứng đối diện với Hứa Húc nhoẻn miệng cười: “Đi thôi!”
Hứa Húc thuận miệng hỏi: “Bạn cùng phòng của anh cùng học cùng ngành với chúng ta sao?”
Trình Phóng gật đầu: “Đúng vậy!”
Hứa Húc lại nói: “Mới vừa khai giảng đã đi tự học rồi sao?”
Mặc dù là mới từ lò luyện ngục lớp mười hai đi lên, nhưng đã trải qua một khoảng thời gian từ hôm khai giảng, cô đã nghe được không ít người từng trải truyền tai nhau, chuyên ngành của bọn họ không khác chuyên văn khoa xã hội là mấy, chính là trước khi thi đề ra trọng điểm học tủ là được rồi. Mặc dù cô không chút nghi ngờ những người từng trải này đều là học tra*, nhưng so với việc chưa qua khai giảng được một tháng đã đi tự học buổi tối thì cô vẫn có chút hiếu kỳ.
*học sinh trung bình, cá biệt.
Trình Phóng nói: “Bạn cùng phòng của anh là một học bá*, là kiểu học sinh nhất khối nhận học bổng cấp quốc gia ấy.”
*học sinh giỏi, con nhà người ta.
“Hèn chi.” Hứa Húc nói.