Tử Hàm lâm vào trầm tư cùng chấn kinh, thật lâu không nói được, Huyền Dực giữ chặt tay Tử Hàm, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nên rời giường ."
Tử Hàm hoàn hồn, tùy ý Huyền Dực kéo tay nàng từ trên giường giống như biển hoa kia xuống dưới, nàng ngồi ở mép giường, chân trần, khi muốn đi giày thì, Huyền Dực lại ngồi xổm xuống, cầm lấy một đôi giày thêu mới chẳng biết đặt ở mép giường từ khi nào, dùng đôi bàn tay to nhẹ nhàng mang vào cho nàng.
Tử Hàm nhìn động tác của Huyền Dực, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, khi nhìn đến tay hắn nâng chân ngọc của nàng , đáy lòng có một chút cảm giác xấu hổ.
Giầy mang, Huyền Dực đứng lên, trên khuôn mặt là sủng nịch đối người yêu, vươn tay kéo Tử Hàm đi đến bàn trang điểm.
Đứng ở trước gương đồng, lúc này Tử Hàm mới nhìn thấy, quần áo trên người mình mặc, giống quần áo của nữ tử trong bức tranh như đúc, chính mình quả thực thành nữ tử trong bức tranh, theo bản năng nàng không thích cái cảm giác này.
Người trong gương không phải chính mình, nàng bất quá là thế thân của người khác mà thôi, nàng chỉ muốn làm chính mình, Tử Hàm không muốn nhìn mình trong gương, liền cúi đầu, lôi kéo ống tay áo của mình, nhỏ giọng nói ︰"Ta không thích bộ y phục này."
Sắc mặt khẩn trương của Huyền Dực có chút đột biến, "Vì sao không thích, này là y phục trước kia ngươi thích nhất."
Tử Hàm giương mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Huyền Dực, nhíu mày nói: "Ta là ta, ta không phải nàng, nàng thích thứ gì, ta không nhất định phải thích!"
Huyền Dực liền sợ hãi Tử Hàm nói nàng không phải Huyên Hoa, có chút lấy lòng nói: "Tốt, không thích thì không thích, để ta bảo ngươi ta đổi y phục khác."
A, nam nhân xấu tính này thật sự là dung túng nàng, Tử Hàm thầm nghĩ trong lòng một chút, không hề lên tiếng.
Mà lúc này Huyền Dực tà mị cười, tay thon dài đè lại bả vai của nàng, để nàng ngồi trên cái ghế trước bàn trang điểm, rồi sau đó ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhướng lên, trâm gài tóc nhẹ rơi, sợi tóc buông xuống ở trên lưng, trên vai.
"Tóc của ngươi cùng người của ngươi đều xinh đẹp như nhau." Huyền Dực hài lòng cười, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tử Hàm một cái.
Tử Hàm không có lên tiếng, mọi người đều nói tóc của nàng xinh đẹp, đen bóng mà lại râm rạp, mềm mại như tơ, nhưng nàng cực không thích.
Khi người bình thường không biết thân phận của nàng nói tóc của nàng đẹp thì, nàng sẽ nghĩ, nếu bọn họ biết mái tóc mỹ lệ này là vì giết người mà tồn tại, biểu tình của những người này sẽ là bộ dáng gì.
Tử Hàm vươn tay cầm lên chiếc lược gỗ đào trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải vuốt một luồng tóc đen rơi xuống trên vai, đột nhiên nhẹ nhàng hô: "Huyền Dực!"
"Huh?" Huyền Dực sửng sốt một chút.
Tử Hàm từ trong gương nhìn gương mặt của Huyền Dực, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Ngươi xem ra không giống bốn mươi tuổi."
"Ngươi cũng không giống người ba mươi mấy tuổi!" Huyền Dực tiếp lấy cây lược trong tay Tử Hàm, nhẹ nhàng chải vuốt những sợi tóc đen đầy đầu cho Tử Hàm.
"Kia đương nhiên, ta cũng không phải nàng." Tử Hàm bất đắc dĩ thở dài, nàng vốn không phải người ba mươi mấy tuổi a.
"Ta không muốn tiếp tục vấn đề này, sự kiện này sau này nói lại, trên người Huyên Hoa có một cái bớt, nếu ngươi cũng có, vậy ngươi nhất định là Huyên Hoa."
Bớt, tâm của Tử Hàm không khỏi giật mình một cái, trên khuôn mặt hiện lên gì đó, cố ý nói: "Bớt gì?"
Huyền Dực cúi người,đôi môi luôn mang nụ cười kia, tới sát lỗ tai của nàng, đê mê nói: "Bên trong đùi phải của ngươi tới gần địa phương trên cùng, có một cái bớt hoa mai."
Tử Hàm nghe được lời Huyền Dực, mặt không khỏi nóng rực, địa phương tư mật kia, xác thật có một cái bớt.
Mà Huyền Dực, sao hắn lại biết được, hắn không thể nào thấy được, cũng không thể biết được, trong lúc nhất thời ánh mắt Tử Hàm phức tạp, xấu hổ quẫn, bất an, cùng khiếp sợ, nghi hoặc, đều hiện trên khuôn mặt của nàng.
Huyên Hoa, rốt cuộc là người nào, vì sao nàng có nhiều chỗ giống mình như vậy, Tử Hàm thật sự bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mình không phải là mình?
Tử Hàm một phát bắt được tay của Huyền Dực, cấp bách nói: "Huyền Dực, cho ta biết chuyện trước kia của Huyên Hoa, nàng là ai, đi nơi nào?" Sương mù thật dày, khiến cho Tử Hàm muốn nhanh chóng biết rõ tất cả.
Huyền Dực nhìn sắc mặt của Tử Hàm, đôi môi kia lại gợi lên nụ cười mệ hoặc người, "Đứa ngốc, ngươi chính là Huyên Hoa a, bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, ta biết ta nói đúng." Khi Huyền Dực nói, đôi tay như bạch ngọc kia, đã xuyên qua trong tóc đen của nàng.
Sự tình tổng hội có kết quả khác, bình tĩnh lục lòi suy nghĩ không ngớt lúc này Tử Hàm mới cảm thấy, tay của Huyền Dực thật sự đẹp lắm, tay giống như bạch ngọc, giao nhau với tóc đen của nàng, thậm chí có một loại cảm giác khiêu gợi.
Vô luận là tướng mạo hay thân thể, còn có tay hắn, mỗi một nơi đều hoàn mỹ như vậy, trừ bỏ ánh mắt thỉnh thoảng âm hiểm.
Sau khi ý nghĩ này vừa hiện lên đầu, Tử Hàm cũng phát hiện, đôi tay xinh đẹp của Huyền Dực đã giúp nàng đem sợi tóc búi thành một kiểu tóc xinh đẹp..
"Là Huyên Hoa thích sao?" Tử Hàm không biết vì sao mình mang theo một cỗ ghen tuông nói ra một câu như vậy.
Huyền Dực cười nói: "Đây là kiểu tóc ta vừa nghĩ đến, ta biết ngươi không thích đồ vật trước kia, có phải hay không. . . . Người cũng là, ngươi đã không yêu ta, không thích ta ?" Huyền Dực nói xong giọng điệu và vẻ mặt đều có chút hạ.
Tử Hàm không biết giải thích thế nào, cũng không biết làm sao an ủi một nam nhân bị thương tâm hồn, lập tức liền chuyển chủ đề, "Nói cho ta một chút chuyện trước kia của ngươi và Huyên Hoa." Có lẽ từ chuyện trước kia có thể nghe ra một ít manh mối.
Mặc kệ Tử Hàm phủ nhận thế nào, Huyền Dực vẫn nhận định Tử Hàm chính là Huyên Hoa, bọn họ đã chấp nhận loại phương thức nói chuyện này, "Chuyện trước kia, ta sẽ chậm rãi cho ngươi biết , sửa soạn một chút ta trước mang ngươi đi ra ngoài."
"Đi nơi nào?" Tử Hàm nhìn mình trong gương, một đầu tóc đen này, chưa từng xuất sắc như vậy, Huyền Dực không chỉ có một bề ngoài rất tốt, còn có một đôi tay khéo léo, một nam nhân lại hội làm chuyện của nữ nhân, không tổn thương mặt dương cương (nam tính) của hắn chút nào..
"Đi sẽ biết." Huyền Dực thừa nước đục thả câu, không muốn nói thẳng ra.
Tử Hàm cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đứng dậy, từ mỗi kẽ hở trên mặt đất bày đầy hoa lan vòng qua, ngồi ở trên giường phủ kín đoá hoa, lười biếng nói: "Ngươi không nói, ta cũng không đi, ta không thích làm chuyện mình không biết."
"Tính tình của ngươi thật đúng là thay đổi không ít, nói xem tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với nam nhân kia, hắn là vương gia của Khương vương triều có phải hay không!" Sắc mặt Huyền Dực trống rỗng, nhìn không ra biểu tình gì, nhân tài lợi hại như vậy, khiến ngươi xem không hiểu hắn suy nghĩ cái gì.
Tử Hàm nhíu mày, không sợ nói: "Ta không muốn trả lời, thứ nhất ta không phải Huyên Hoa, không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ngươi, thứ hai, là ngươi bắt ta lại đây , không phải ta tự nguyện đến, hãy đưa ta rời khỏi."
Huyền Dực nhẹ nhàng đi vài bước, liền đi tới bên cạnh Tử Hàm, một phen nắm cằm của nàng, có chút âm độc nói: "Hừ, người nói chuyện với ta như vậy, trừ bỏ người chết, chỉ có ngươi, nhưng ngươi nên biết mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng không thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi muốn, cái gì ta cũng có thể cho ngươi, nhưng lòng của ngươi không thể cho nam nhân khác, chỉ có thể thuộc về ta."
Tử Hàm không thích bị uy hiếp, cũng không sợ bị uy hiếp, mặt lạnh lùng nói: "Ta không thuộc về bất luận kẻ nào, ta chính là ta, muốn lòng, tốt, lấy con dao khoét đi, như vậy sẽ là của ngươi."
"Ngươi luôn có bản lĩnh chọc người giận." Huyền Dực đối với thái độ của Tử Hàm có chút bất đắc dĩ, hắn không có khả năng thật sự lấy tim ra được, hắn muốn là người.
Lập tức có chút thẹn quá hóa giận, giữ chặt tay Tử Hàm, đi ra phía ngoài, hung tợn nói: "Ít chọc ta tức giận, bằng không ta thật sự lấy tim ngươi ra, uống rượu."
"Này, muốn đi đâu, ngươi cho ta biết!" Tử Hàm bị kéo đi ra ngoài, vẫn không quên cẩn thận không được dẫm hoa dưới chân, nàng còn chưa có rửa mặt mà.