Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 10: Chương 10




Một tiếng quát lạnh cách đó không xa khiến cho Tử Hàm và Cô Lang thầm nghĩ không tốt. Bằng khinh công của Cô Lang, hắn có thể không cần cố sức vẫn chạy trốn được.

Hắn cũng có thể xử lý người sắp tới, nhưng Triển Vân vừa mới đi, biết Tử Hàm ở trong hoa viên, vô cớ giết chết một người, đối với việc Tử Hàm nếu tiếp tục ở lại sẽ bất lợi, cho nên hắn không thể làm như vậy.

Mà nếu bọn họ phát hiện bên cạnh Tử hàm có người, trong phủ nhất định sẽ hoài nghi Tử Hàm.

Tử Hàm cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, hơn nữa phát hiện bọn họ đang đi về phía nàng, Tử Hàm nhanh trí dán sát thân mình vào thân hình Cô Lang, trong âm thanh mang theo sự khiếp sợ: "Không nên, ta chỉ là một nha hoàn, không biết cái gì cả."

Cô Lang hiểu ý, bóp cổ nàng, âm trầm nói: "Các ngươi đừng tới đây, không ta sẽ giết nàng"

Hộ vệ nghe thế, từ sau chạy tới.

Trong đó có một người giơ cây đuốc, nghiêm mặt nói: "Ngươi là ai? Dám cả gan xâm nhập vào vương phủ"

"Nếu không muốn chết thì lùi hết ra sau" Cô lang hung ác nhìn những người hành động liều lĩnh kia

" Bản lĩnh không nhỏ, thế nhưng có thể lẻn vào vương phủ mà không hề gây tiếng động" Một âm thanh lạnh lẽo mà cứng rắn chậm rãi truyền đến, tiếp theo là Triển Vân chầm chậm tiêu sái tiến lên.

Triển Vân nhìn chằm chằm vào Cô Lang đang bóp cổ Tử Hàm, cười nói: "Ngươi muốn dùng nàng để uy hiếp bản vương, ngươi có tính sai hướng hay không?"

Cô Lang lộ ra vẻ âm hiểm cười, cúi đầu ngửi cần cổ của Tử Hàm, rồi sau đó ngẩng đầu nói: "Nếu Vương gia không cần đại mỹ nhân này thì ta liền mang đi tiêu khiển vậy".

"Ta tưởng là người nào, hoá ra là hái hoa tặc" Triển Vân biểu hiện trên mặt như cười nhưng trong mắt hiện lên sự hung tàn, ác độc.

"Tiểu mỹ nhân, theo ta đi đi" Cô Lang cúi đầu đưa mặt sát lại gần mặt Tử Hàm nói.

Người này không phải thừa cơ chiếm tiện nghi nàng chứ, Tử Hàm trong lòng oán giận, miệng nói lắp bắp: "Ngươi cẩn thận tay của ngươi, ta sẽ không theo ngươi đi"

"Ha ha" Cô Lang cười to: "Không phải do ngươi quyết định ". Dứt lời ôm Tử Hàm phi thân rời đi.

”Đừng vội ngang ngược, chỉ bằng ngươi mà muốn mang người của ta đi sao." Triển Vân gầm lên một tiếng, thân thể to lớn như diều hâu bay tới. Dứơi ánh trăng, kiếm trong tay Triển Vân phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cô Lang không đánh trả, chỉ tránh đòn công kích của Triển Vân, mang theo Tử Hàm bay ra ngoài Vương phủ.

Triển Vân cũng dùng khinh công đuổi theo, tìm tới cửa sau rồi đi ra ngoài.

Ở giữa khoảng không tối rộng rãi ở ngã tư đường phía trước, xuất hiện ba bóng dáng: Cô Lang ôm Tử hàm, Triển Vân đuổi theo phía sau.

Một trận truy đuổi nhanh như sấm chớp, ba người tới một khoảng đất trống, không bóng người, bốn phía dày đặc cỏ dại, từng trận gió thổi qua làm cho người ta không khỏi phát lạnh

Cô Lang thật sự muốn bắt đi Tử hàm một đêm, hắn nhớ Tử Hàm vô tận.

Tử Hàm muốn hung hăng cho Cô lang một cái tát, Cô Lang giằng co với Triển Vân là việc nhỏ nhưng khi hắn trở về lãnh địa, Cô Lang nhất định sẽ bị trừng phạt, mà Triển Vân vì cái gì phải cố chấp truy đuổi tới đây?

Triển Vân không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn cứu Tử Hàm từ tay hái hoa tặc.

"Ta chỉ muốn một nữ nhân, ngươi cần gì phải đuổi theo không bỏ." Cô Lang đã rút bội kiếm ra, nắm trong tay.

"Muốn nàng, ngươi trước hết phải hỏi qua kiếm trong tay ta." Mắt Triển Vân đầy sát khí, hắn không ai bì nổi, làm sao hắn có thể cho phép mình thất bại.

"A….. thật sự mất hứng " Mắt Cô Lang ai oán nhìn Tử hàm.

"Này.... ngươi mau thả ta ra" Tử Hàm vẫn còn phối hợp với Cô Lang để diễn trò, tỏ vẻ thực sợ hãi.

"Ta đi giết hắn, sẽ không có người quấy rầy chúng ta" Cô Lang đẩy Tử Hàm ra, hắn đã cùng Triển Vân giao chiến.

Tử Hàm ngã ngồi trên mặt đất, nhìn hai nam nhân đánh túi bụi, nàng biết Cô Lang sẽ không thua đối thủ nhưng Triển Vân cũng không phải loại yếu.

Ngay khi Cô Lang sắp đâm trúng triển vân, Tử Hàm hô lớn: "Vương gia cẩn thận bên phải"

Triển Vân nghe được tiếng hô tránh được một kiếm, thừa khe hở đâm lại vào bả vai Cô Lang.

Cô Lang bị thương, giữ miệng vết thương, thân hình bay ra xa về phía sau, mắt lạnh lẽo nhìn Tử Hàm, phi thân rời đi.

Nhìn Cô Lang biến mất trong bóng đêm, quay đầu lại thấy Triển Vân gần đuổi kịp, Tử Hàm vội đứng dậy ngăn cản đường đi của Triển Vân, hét lớn: "Vương gia thật lợi hại, không nghĩ võ công của người lại tốt như vậy."

Triển Vân nhíu mày, muốn đẩy Tử Hàm ra nhưng cánh tay lại bị Tử Hàm giữ chặt "Vương gia, dù sao nô tỳ cũng không có việc gì, đừng đuổi theo, Vương phi ở nhà rất lo lắng"

Triển Vân nhìn Tử Hàm có chút tức giận, giống như đang nói, còn không phải tại ngươi

"Vương gia, chúng ta trở về đi, nơi này rất tối, rất đáng sợ" Tử Hàm bất an nhìn bốn phía, gắt gao nắm lấy cánh tay Triển Vân.

Triển Vân kiềm nén tức giận, bỏ tay Tử hàm ra, xoay người hồi phủ.

"Vương gia từ từ chờ nô tỳ" Tử Hàm đuổi theo, không chút do dự nắm lấy ống tay áo Triển Vân.

"Thực phiền toái" Triển Vân không khỏi trách mắng.

Tử Hàm không để ý tới thái độ lạnh lùng của Triển Vân, nhìn bóng đêm đã không còn một tia ánh trăng, thì thào nói: "Trời đột nhiên tối đen như vậy, ánh trăng cũng không thấy, trời sẽ không mưa chứ."

Tử Hàm vừa nói xong liền có cái gì từng giọt từng giọt, lành lạnh rơi trên mặt "A.... Trời thật sự mưa!" Tử Hàm vừa nói xong, mưa ầm ầm đổ xuống.

Tuy rằng ban đêm không thấy gì nhưng Triển Vân vẫn nhịn không được liếc Tử Hàm một cái, buồn bực nói: "Ngươi miệng quạ đen, sao chổi."

Tử Hàm uỷ khuất nói: "Chuyện xảy ra là do ông trời , ta bất quá cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi,"

"Nói nhiều như vậy đều vô nghĩa, còn không mau đi đi" Triển Vân đi nhanh hơn, Tử Hàm bị vấp một cái, té xuống đất.

"Ta chưa gặp qua ai ngu ngốc như ngươi" Triển Vân phát điên, hô to. Cúi xuống nắm lấy y phục nàng, một tay túm nàng đứng dậy, rồi sau đó tiếp tục chạy.

Khi truy đuổi người cũng không cảm thấy đã đi rất xa, giờ phút này mưa to tầm tả, đường lầy lội, dùng khinh công cũng không dễ dàng trở về.

Tử Hàm nhìn bóng dáng Triển Vân phia trước, vội vàng la to: "Vương gia... chậm một chút, ta......."

"Câm miệng" Triển Vân không kiên nhẫn ngăn chặn lời Tử Hàm muốn nói, mà mưa thì càng ngày càng to, hai người đã ướt đẫm.

Mang theo vài phần tức giận, lại không kiên nhẫn, Triển Vân sợ Tâm nhi ở trong phủ sốt ruột, vội vàng đi, không hề phát hiện Tử Hàm có chút không thích hợp.

Khi đã đi được một đoạn đường rồi, không nghe tiếng Tử Hàm huyên nháo, mới quay đầu lại thì thấy phía sau trống trơn, Tử Hàm đâu?

Trong lòng hắn không khỏi tức giận, mang theo lửa giận quay lại, chỉ thấy Tử Hàm từng bước từng bước hướng hắn đi tới: "Ngươi lại muốn như thế nào đây?"

Thân thể Tử Hàm ướt đẫm, tóc đen dính lên mặt, không có đáp lại, chỉ cúi đầu.

Ánh mắt Triển Vân rất tinh anh, trong đêm đen, nhìn thấy trên chân Tử Hàm có vật gì đó đâm qua.

Hắn cúi người xuống, thấy cành cây đã đâm qua da thịt Tử Hàm, hắn không khỏi nhớ đến vừa nãy Tử Hàm ngã sấp xuống.

"Ngươi là nữ nhân ngu ngốc, tại sao không biết nói mình bị thương, chỉ biết nói những điều vô nghĩa không nên nói" Triển Vân nhìn vết thương của Tử Hàm, cơn tức giận tăng lên, dùng cánh tay đem Tử Hàm ôm vào trong ngực.

"A! Vương gia, thả nô tỳ xuống...... nô tỳ có thể tự đi" Tử Hàm kinh hoảng hô lên một tiếng, không có dự đoán Triển Vân sẽ ôm lấy nàng như vậy, động tác vô cùng thân thiết như vậy làm cho Tử Hàm dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ trong lòng có chút không được tự nhiên.

Triển Vân giận dữ quát: "Câm miệng, để ngươi tự mình đi, đi đến hừng đông cũng chưa tới"

"Nhưng..." Tử hàm còn muốn nói cái gì nhưng nghe Triển Vân không kiên nhẫn tức giận quát" Nếu không câm miệng, ta đem ngươi vứt bỏ cho ngươi tự sinh tự diệt"

Tử Hàm không lên tiếng nữa, im lặng nằm trong ngực Triển Vân, cả hai đã ướt đẫm nên thân thể kề sát cùng một chỗ. Mưa rất lạnh nhưng trong ngực hắn thật sự rất ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.