Triển Vân hỏi vấn đề này khiến cho Tử Hàm nhớ lại, sau một hồi mới yếu ớt nói : "Đi rất nhiều địa phương, như Giang Hạ, Toánh Dương, Ích Châu, Lạc Ấp, Thủy An, sau cùng là đến Quốc Đô, gia gia nô tỳ là người thân nhất cũng là người vĩ đại nhất trên thế giới này, đáng tiếc gia gia hiện tại cũng không còn . . . ."
Tử Hàm không tự chủ được tạm dừng đũa ở bên môi, ánh mắt xa xăm và tràn ngập nhớ lại chuyện cũ với người thân, nói không nên lời, cô đơn, mày tao nhã nhẹ nhàng nhăn lại, vẻ mặt thương cảm, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm xúc đau đớn, luyến tiếc.
"Cơm nguội rồi, ăn đi." Âm thanh của Triển Vân ôn nhu cực kỳ, tựa hồ tin tưởng lời nói của Tử Hàm, tin tưởng Tử Hàm trôi giạt gặp được, cũng tựa hồ là đồng tình Tử Hàm.
Tử Hàm dùng sức hít cái mũi, kiềm chế khóc, mỉm cười hỏi: "Cuộc sống trước đây của Vương gia như thế nào? Nhất định thực hạnh phúc ?"
"Quyền đặt câu hỏi, ngươi cũng không có." Âm thanh ôn nhu dĩ nhiên không còn, còn lại chỉ là khẩu khí lạnh lùng .
Tử Hàm không thú vị cúi đầu, còn một miếng mì sợi trong chén nhưng không muốn ăn, thần sắc cô đơn, trong lòng đã không còn cảm giác như trước, không biết vì chính mình nói dối cao siêu, đã lừa gạt Triển Vân, mà cao hứng cỡ nào, đây là trạng thái trong ngoài không giống nhau.
Hai người yên lặng ăn cơm, không hề nói chuyện với nhau, lại đột nhiên nghe được một trận âm thanh ầm ĩ, tựa hồ xa xa có rất nhiều người hò hét nhằm phía nơi này.
Âm thanh xôn xao đánh vỡ giờ phút yên tĩnh ,Tử Hàm hơi nghi hoặc nhìn Triển Vân một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn trầm ổn, không có...chút nào dao động.
Đúng lúc này, ngoài lều trại có người kinh hoảng hô to: "Khởi bẩm Vương gia, phía đông nam có một nhóm binh lực hướng bên này mà đến, thanh thế không nhỏ, thỉnh Vương gia bố trí kế hoạch tác chiến."
Thanh âm này hẳn là của phó tướng quân kia, rõ ràng đối việc Triển Vân còn cùng một nữ nhân ăn cơm vào lúc này, mà lòng có bất mãn.
Con ngươi Triển Vân chớp động, chậm rãi ăn một miếng đồ ăn, hướng người ở phía ngoài hô: "Phân phó xuống, phái binh lính chủ lực giữ nghiêm hướng tây nam, phái một nhóm binh lực nhỏ trấn thủ đông nam."
"Vương gia, quân địch là từ đông nam mà đến!" Phó tướng quân ở ngoài lều trại hiển nhiên không thể lý giải tại sao Triển Vân làm như vậy, rõ ràng là có quân địch hướng phía đông nam tấn công, vì sao lại muốn coi chừng tây nam?
Triển Vân cứng rắn hô: "Còn không mau đi, làm trễ thời cơ, theo quân pháp xử trí."
Phó tướng quân đành phải mang theo nghi hoặc cùng không tình nguyện hô lớn: "Thuộc hạ đi xuống sắp xếp."
Đối thoại xong, Tử Hàm nghe được âm thanh của cước bộ rời đi, tiếp theo sau là tiếng bước chân bọn lính vội vàng, đủ để nghe được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù là đại quân tiếp cận cũng không hoảng loạn.
Tử Hàm nghe xong trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Triển Vân, hắn vẫn trầm ổn như vậy, bộ dáng như đã dự đoán trước, chậm rãi ăn cơm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, còn có thần thái, tâm tình Tử Hàm cũng không còn lo lắng như trước, lo ăn cơm tiếp, tuy rằng thức ăn đã nguội nhưng ăn vào rất ngon, này phải cám ơn công lao của Triển Vân, không những khiến cho lòng người an tâm, lại còn tú sắc khả cơm (nhìn cái đẹp quên ăn cơm), chẳng qua là nam sắc. . . bên môi Tử Hàm lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Cơm ăn xong rồi, bên ngoài có âm thanh của chém giết, Triển Vân ngồi ở chỗ kia bất động, Tử Hàm cũng chỉ ngồi, nhưng thường thường ngẩng đầu nhìn Triển Vân.
Triển Vân đột nhiên quay về nhìn Tử Hàm một cái hỏi: "Sợ sao?"
Tử Hàm nhíu mày, ngón tay quấn quanh một sợi tóc, cúi đầu thản nhiên nói : "Sợ."
"Sợ kẻ địch đánh vào?" Con ngươi đen của Triển Vân bực mình nhìn Tử Hàm một cái, nữ nhân này đã vậy còn quá xem nhẹ hắn.
Tử Hàm gật gật đầu, nhẹ giọng nói : "Uh." Dù sao nàng chỉ là nữ tử , trải qua chuyện này, sợ hãi cũng là bình thường .
Hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc, nhưng không gian cũng không có im lặng, tiếng chém giết, tiếng đánh nhau, binh lính hò hét bên ngoài, âm thanh truyền vào trong lều trại không dứt.
Bên ngoài đánh kịch liệt như vậy, Triển Vân thật đúng là ngồi yên, Tử Hàm hơi bội phục sự bình tĩnh của hắn.
Không biết qua như vậy bao lâu, thanh âm bên ngoài dần dần nhỏ, thẳng đến biến mất, lúc này Triển Vân mới chậm rãi đứng lên, đi ra bên ngoài lều trại, Tử Hàm cũng đi theo phía sau Triển Vân .
Bên ngoài nhiều ánh lửa, sát khí ngưng trọng, trong không khí tràn ngập tử vong, ngọn lửa cao lớn phía trên thể hiện ý chí kiên cường, mặt trên châm củi lửa, đem bóng đêm chiếu sáng vô cùng, lờ mờ có thể nhìn đến bọn lính bị giết ở chiến trường.
Thời điểm này, phó tướng quân còn có Thanh Sơn đã đi tới, trên người có vết máu loang lổ, lại càng có thêm vài phần oai hùng.
Mắt Thanh Sơn vẫn như hoa đào, thừa thời cơ hướng Tử Hàm đi tới, Tử Hàm cười yếu ớt một chút.
Trong mắt Phó tướng quân phát sáng, thẳng thắn tán dương: "Tướng quân thật sự là dụng binh như thần, quân địch quả nhiên là dương đông kích tây, muốn đánh lén quân ta ."
"Thương vong lớn không?" Vẻ mặt Triển Vân bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Quân địch đánh lén được Triển Vân đoán trước, điểm này, làm cho phó tướng quân rõ ràng hơi cao hứng, "Quân địch thương vong hơn một ngàn, quân ta bị thương mấy trăm người, một bộ phận bỏ trốn, một bộ phận bị bắt."
Tử Hàm đứng ở phía sau Triển Vân, nhìn phong độ vương giả như một đại tướng của Triển Vân, đột nhiên cảm thấy nam nhân như Triển Vân thật sự thế gian hiếm có, là nam nhi đội trời đạp đất, cũng là trượng phu ôn nhu.
Đáng tiếc. . . . Tử Hàm cúi đầu, thở dài một tiếng trong lòng, lại ngẩng đầu, Triển Vân cùng đám người đã muốn rời đi phía trước lều trại của nàng.
Trong không khí dường như tràn ngập mùi máu tanh, bay vào trong mũi của nàng, đối với mùi máu, nàng thực mẫn cảm, cũng thực chán ghét, xoay người trở lại trong lều vải, kéo tấm rèm che phủ, ngăn trở mùi máu tươi đánh úp lại.
Cho dù bên ngoài vừa rồi đã trải qua một hồi đánh nhau sinh tử, nhưng nàng vẫn như cũ có thể ngủ ngon, thực an tâm, không biết vì sao, có lẽ là vì bộ dáng yên ổn như Thái Sơn của Triển Vân. . . Không có gì phải sợ . . .
———
Trời đã sáng, tất cả đều thực im lặng, tựa hồ một hồi sinh tử đánh nhau kia chẳng qua là mộng, chỉ có vùng đất mai táng thi thể có thể chứng minh chém giết là đã tồn tại .
Vết thương phía sau lưng hơi đau, Tử Hàm sớm đã tỉnh, tiểu binh làn da ngâm đen kia đúng lúc đem nước rửa mặt cho nàng, sau đó đưa tới đồ ăn sáng.
Tử Hàm thừa lúc Tiểu Hắc rời đi, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu Hắc có chút thẹn thùng nói: "Ta gọi là Trụ Tử." Nói xong nhe răng cười, răng nanh còn rất trắng.
Tử Hàm cười nói: "Trụ Tử, tên này rất tốt nha, cám ơn ngươi mỗi ngày chiếu cố ta."
Trụ Tử nhìn Tử Hàm cười ngây người, sau đó liên tục lui về phía sau: "Ta đi trước, ngươi từ từ dùng."
"Sao bộ dáng lại như gặp quỷ zậy." Tử Hàm nhìn bóng lưng Trụ Tử rời đi nói thầm, cũng cầm lấy đũa ăn điểm tâm.
Nhai cẩn thận, chậm rãi nuốt, còn sống sẽ nghiêm túc ăn cơm, thể nghiệm cảm giác ăn cơm, nếu có một ngày chết đi, thấy cũng không thể ăn đồ ăn ngon miệng.
Sát thủ tùy lúc giết chết người khác, cũng tùy lúc có khả năng bị giết.
Ăn xong đồ ăn sáng, Tử Hàm mặc quần áo màu hồng nâu vào, tay áo sít chặt thắt lưng, tư thế thực có cảm giác oai hùng.
Tử Hàm ra khỏi lều trại, không khí bên ngoài mới mẻ, Tử Hàm cố gắng hít vài hơi, rồi sau đó mới nhìn đến bọn lính đều đang dùng điểm tâm, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ.
Tử Hàm mang theo tâm trạng chân thành tha thiết trên đường đi qua đều mỉm cười chào hỏi, nhóm binh lính đang ăn cơm cũng ngây ngốc gật đầu.
Tử Hàm đi tới bên ngoài lều trại của Triển Vân, muốn vào xem, bên trong lều lớn của Vương gia kiêm tướng quân sẽ ra sao?
Thời điểm đang đi đến ngay bậc thang, bên tai Tử Hàm nghe được trong lều lớn có người nói chuyện, hình như là âm thanh của Thanh Sơn.
Hình như có nhắc tới tên của nàng? Tử Hàm hơi nhíu mày, không khỏi nghiêng tai lắng nghe