Trên gương mặt của nữ nhân xinh đẹp rơi đầy lệ châu (nước mắt như hạt châu), trong mắt tràn đầy thần sắc kinh hoảng, nhìn những nam nhân vây quanh mình, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người nam nhân đột nhiên xuất hiên, trong đôi mắt lo sợ không yên kia, đầu tiên là ngây dại, rồi sau đó là kinh hỉ.
"Vương gia. . . . Vương gia, là ngài sao. . . . ." Nữ nhân quên mất khóc cùng cầu tha, giống như một con nai con chấn kinh, chạy vào trong lòng Triển Vân, thân thể mềm mại kia, quần áo tồi tàn, khó có thể che hết, lạnh run ở trong lòng Triển Vân.
Ánh mắt trên mặt Triển Vân phức tạp, hắn không nói cái gì, đưa tay cởi xuống áo choàng của mình, đem da thịt bên ngoài của người trong lòng bao lại thật chặt chẽ, động tác này,khiến cho tất cả đều có chút giật mình, động tác này không thể nghi ngờ biểu hiện ra Triển Vân có ý muốn giữ lấy ,đối với tiểu nữ nhân đang khóc sướt mướt này.
"Vương gia. . . . Này. . . Là chuyện thế nào?" Phó tướng quân người tục tằng nhất, cả khuôn mặt đầy khó hiểu.
Nhóm tướng sĩ này cũng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi, chỉ là nhìn tay Triển Vân đang ôm nàng kia.
"Vương gia. . . . . Nô tỳ không làm quân kĩ, vương gia cứu nô tỳ, nô tỳ không cần làm quân kĩ." Nữ nhân trong lòng dùng hai tay nhỏ bé kinh sợ nắm vạt áo của hắn, giống như bắt được thứ có thể cứu mạng.
Tay của Triển Vân chặt chẽ ôm thắt lưng của nữ tử, cuối cùng lại đem nàng đẩy khỏi lồng ngực, không hề nhìn hai mắt đầy lệ của nàng, ngược lại nói với phó tướng quân kia: "Hiện tại chiến sự gian nan, các ngươi còn có thời gian tìm hoan mua vui."
Phó tướng quân kia có chút kinh sợ, nhưng vẫn tranh biện nói: "Tướng quân, triều đình có quy định, quân kĩ theo quân ắt không thể thiếu, sao vương gia lại tức giận?"
"Nàng là nha hoàn của vương phủ. . ." Triển Vân không có nói tiếp cái gì, cuối cùng vung ống tay áo, "An bài một doanh trướng cho nàng, trời sáng đưa nàng rời khỏi."
"Vâng!" Binh lính trông coi việc hậu cần Trương Tiểu Lục vội trả lời.
Mắt phó tướng quân vẫn nhìn nữ nhân xinh đẹp đó không nhúc nhích, trong lòng rất là khó chịu, nhưng ngại thân phận của Triển Vân cũng chỉ biết câm mồm.
Con ngươi đen của Triển Vân đảo qua mọi người một cái, "Đều trở lại chức vụ cho ta, ai dám phóng túng xử trí theo quân pháp."
"Vâng!!" mọi người mặc dù muốn tìm nữ nhân trong doanh trướng vui vẻ một chút, nhưng Triển Vân hạ mệnh lệnh như vậy, không ai dám phản đối.
Triển Vân nói xong rời khỏi, Tử Hàm cũng đi theo trên người khoác áo choàng của Triển Vân, còn có những binh lính thất vọng.
———
Triển Vân không thể quên được gương mặt đầy lệ của Tử Hàm, còn có đôi mắt như nai con, bất lực cùng kinh hoảng kia.
Sáng sớm hôm sau hắn tuần tra quân doanh xong, vừa trở lại trong doanh trướng, Trương Tiểu Lục vội vàng quýnh lên gấp gáp.
"Vương gia không tốt." Khuôn mặt Trương Tiểu Lục bối rối, vừa tiến vào liền không đầu không đuôi nói như vậy.
"Hoảng cái gì, nói đàng hoàng." Triển Vân cả người uy vũ ngồi trên ghế dài, con ngươi đen nhìn Trương Tiểu Lục một cái.
"Nhóm quân kĩ này sáng sớm liền bị đưa đi, nhưng vị cô nương ngày hôm qua, lại bắt đầu sốt cao, sợ là không đưa đi được." Trương Tiểu Lục là người biết quan sát sắc mặt người để nói, ngày hôm qua một khắc Triển Vân vì Tử Hàm khoác lên áo choàng, hắn liền nhìn ra được Triển Vân đối Tử Hàm là không bình thường.
Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, trong lòng lo lắng, nhưng không có biểu lộ ra ngoài "Chút việc nhỏ này cũng phải hướng ta bẩm báo, tìm Lưu quân y đi chuẩn trị một chút."
Trương Tiểu Lục vội nói: "Thuộc hạ đã tìm qua, nhưng trên người cô nương kia giống như có vết thương, tất cả nữ nhân đều đưa đi, còn lại trong quân doanh đều là nam nhân, không có thuận tiện xem xét. . . . Quân y nói có thể là miệng vết thương bị nhiễm trùng gây ra."
Triển Vân nghe Trương Tiểu Lục nói xong, rốt cuộc ngồi không yên, từ trên ghế dài đứng dậy, bước đi ra ngoài.
Trong doanh trướng có chút oi bức, Triển Vân thấy được Tử Hàm nằm ở trên giường gỗ, môi trắng bệch, hai má lại phiếm hồng.
"Thuộc hạ tham kiến vương gia." Quân y luôn luôn ở trong doanh trướng, không có rời khỏi, thấy Triển Vân đến liền tiến lại thi lễ.
"Nàng thế nào?" Con ngươi đen của Triển Vân cố định ở trên khuôn mặt của Tử Hàm, trong lòng lại lo lắng.
"Chắc hắn trên đường thực vất vả, nàng vẫn kêu lên đau đớn, thuộc hạ nghĩ là vì trên thân có vết thương, cho nên dẫn đến sốt cao không lùi, miệng vết thương cần xử lý."
Triển Vân tỏ vẻ hiểu biết, vẫy vẫy tay, ý bảo quân y lui ra, sau khi quân y cùng Trương Tiểu Lục rời khỏi doanh trướng.
Triển Vân đi đến trước giường, ngồi ở bên cạnh Tử Hàm, nữ nhân này thật sự là có thể thêm loạn, hắn hành quân xa như thế, lại còn có thể gặp nàng, còn có thể gây phiền cho hắn, này là trùng hợp, hay là cố tình?
"Đau. . . . Không cần. . . . . Không cần đánh ta."
Lời nói vô nghĩa trong lúc hôn mê của Tử Hàm đánh gãy suy nghĩ của Triển Vân, lại có người đánh nàng, Triển Vân nghe được lời này, trong lòng vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Hắn tự tay vén ra chăn mỏng trên người Tử Hàm, rồi sau đó đi tới thắt lưng của Tử Hàm, bắt được dây thắt lưng của nàng, do dự một chút, cuối cùng đưa tay túm lấy, cởi bỏ dây lưng bản buộc thành nơ con bướm kia, cởi ra quần áo trên người Tử Hàm.
Triển vân không chút nào cấm kỵ đem thân thể xinh đẹp của nàng xem vào mắt, hắn thấy được trên da thịt non mềm của Tử Hàm, có những vết thương vừa sâu vừa nhạt, là ai, thương nàng, Triển Vân lại có cảm giác muốn giết người nọ cho thống khoái.
Nhưng những vết thương này không đủ để khiến nàng bệnh thành như vậy, tay hắn đỡ lấy một bả vai của Tử Hàm, đem thân thể của nàng xoay lại, rõ ràng nhìn đến một đạo vết thương thật sâu trên lưng Tử Hàm, sâu đến có thể thấy xương.
"Đáng chết!" Triển Vân nhìn vết thương thật sâu, mà lại thối rữa kia, tâm mạnh mẽ đau xót, cúi đầu mắng một tiếng, dùng chăn mỏng đắp tốt lên thân Tử Hàm, rồi la lên: "Lưu quân y!"
"Có thuộc hạ!" Lưu quân y ứng đáp một tiếng, người cũng tiến đến.
Triển Vân lo lắng quát: "Lại đây chữa thương!"
"Nhưng . . " Nam nữ khác nhau, vẫn khiến Lưu quân y có chút do dự.
"Nếu không lại đây, ta chém rơi đầu của ngươi."
"Vâng!" Lưu quân y cả kinh, vội đi qua.
Trong lòng Triển Vân rất không tình nguyện, rất không nguyện ý, để thân thể Tử Hàm bị nam nhân khác nhìn đến, nhưng lúc này chẳng quan tâm được nhiều, hắn thay đổi thân thể Tử Hàm, để nàng ghé vào nơi đó, rồi sau đó xốc chăn lên, lại chỉ keo kiệt lộ ra bộ phận có vết thương của Tử Hàm.
Lưu quân y vừa thấy vết thương trên lưng Tử Hàm lập tức liền biết nên xử lý như thế nào, từ trong hòm thuốc lấy ra dược cụ (dụng cụ chữa thương), sau khi cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho Tử Hàm, liền rắc thuốc bột lên vải.
Miệng vết thương được xử lý khiến Tử Hàm không khỏi phát ra âm thanh nhỏ vụn vì đau, Triển Vân đột nhiên quát: "Ngươi cẩn thận chút cho ta." Sợ đến Lưu quân y run run một chút, tay chân cũng trở nên không lưu loát.
Bình thường lúc trị liệu thương thế cho các quan binh, cho tới bây giờ chưa từng chậm như thế, nhưng hôm nay, ánh mắt ăn thịt người của Triển Vân, lần đầu tiên khiến Lưu quân y có chút luống cuống tay chân, giống như chỉ cần hắn không nghĩ qua đụng đến nữ nhân này một chút, lập tức sẽ chết không chỗ chôn.
Rốt cuộc nơm nớp lo sợ xử lý tốt miệng vết thương, đang muốn động thủ băng bó, Triển Vân lại từ tay hắn đoạt qua vải băng, "Ta làm là được."
"Vâng!" Lưu quân y vội gật đầu, "Thuộc hạ đi nấu chút thuốc hạ sốt." Lưu quân y như là trốn, rời đi doanh trướng.
Còn lại Triển Vân tự tay vì Tử Hàm tỉ mỉ cẩn thận băng bó miệng vết thương, động tác đó là mềm nhẹ chưa từng có qua, ánh mắt đó cũng là lo âu và lo lắng chưa từng có qua.
Lưu quân y ra doanh trướng, lắc đầu liên tục, tự lẩm bẩm, nói thầm không ngừng đi về phía phòng thuốc, Trương Tiểu Lục đuổi theo sau, "Nữ nhân kia thật đẹp, thế nào? Không sao chứ, đại mỹ nhân như vậy chết rất đáng tiếc."
Lưu quân y lúc này mới hoàn hồn, nét mặt già nua lộ vẻ uy nghiêm, "Không muốn bị vương gia phạt, tốt nhất câm miệng."
Trương Tiểu Lục thô lỗ cười, "Lòng yêu cái đẹp thôi, ta cũng là vậy thuận miệng nói, bất quá nói trở về, nữ nhân này là ai, xem dáng vẻ thực khẩn trương của vương gia? Thật sự chỉ là nha hoàn sao?"
Lưu quân y cũng lắc đầu, khuôn mặt đăm chiêu, "Không biết, bất quá ta cho tới bây giờ chưa thấy qua vương gia như vậy, bất quá nghe nói vương gia thực sủng Vương phi, hơn nữa không có thiếp thất."
"Nam nhân thôi, nào có tuyệt đối vậy, nói lại, nữ nhân này đẹp như thế, là nam nhân đều sẽ động tâm thôi."
"Này sao . . Ta phải nhanh đi nấu thuốc."
"Ta giúp ngươi nấu thước."
Hai người vừa đi vừa nói, rời xa doanh trướng của Triển Vân và Tử Hàm. Nguyên lai nam nhân cũng thích nhiều chuyện như thế!