Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 5: Chương 5: Nha hoàn xấu hổ




Trong phòng ở tẩm lâu của Triển Vân có một ngòn đèn đang sáng, Tử Hàm cố lấy dũng khí rồi đi vào, hai sườn cao cao ở đại sảnh phòng ngoài có thắp những cây nến lớn, chiếu sáng cả phòng ở, đi tiếp vào bên trong thì chính là nội thất.

Tử Hàm đứng ở trước cửa thông vào nội thất, cách bức rèm che hành lễ nói: "Nô tỳ Tử Hàm, tiến đến hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi."

Nói xong rồi, bên trong lại im ắng không người trả lời, Tử Hàm không khỏi đề cao giọng, lớn tiếng nói: "Nô tỳ Tử Hàm, tiến đến hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi."

Kỳ quái, bên trong như trước không có người trả lời, Tử Hàm nghĩ thầm, 'Lại nói một lần, nếu vẫn là không ai trả lời, nàng liền đi', đôi mày thanh tú nhướng một cái, hướng vào bên trong thăm dò, cũng nhìn không tới cái gì, liền đề cao thanh âm hô lần nữa: "Nô tỳ Tử Hàm, tiến đến hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi."

Tốt lắm không ai ở, nàng thật cũng được thanh nhàn, trở về nghỉ ngơi.

"Ngươi ở trong này làm cái gì!"

Tử Hàm nghe được thanh âm, vội xoay người, lại nhìn đến Triển Vân thẳng tắp đứng ở nơi đó, đầu nàng chỉ có thể nhìn thẳng đến bả vai của hắn, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt Triển Vân. Mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, trên gương mặt lạnh lùng có biểu tình, con ngươi đen mang theo ánh sáng lạnh lẽo không tốt nhìn nàng.

Đôi mày thanh tú của Tử Hàm nhíu lại, vội nói: "Bẩm Vương gia, nô tỳ là tới hầu hạ ngài đi ngủ."

"Hầu hạ ta đi ngủ?" Mày kiếm của Triển Vân nhíu lại, con ngươi đen cũng nhíu lại,chân dài bước bước, bước về phía Tử Hàm.

"Đúng vậy Vương gia, từ hôm nay trở đi nô tỳ chính là nha hoàn của ngài." Con ngươi hồn nhiên của Tử Hàm chớp vài cái, vội lui ra phía sau từng bước.

"Không phải hoài niệm nụ hôn đêm qua?" Triển Vân tiếp tục tới gần từng bước, cúi người, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần mị hoặc.

Hoài niệm nụ hôn kia, a, Tử Hàm cười lạnh trong lòng, lại lo sợ không yên lắc đầu.

"Không nghĩ để cho ta quăng ngươi ra, tự mình cút đi thôi." Triển Vân nói xong đi về phía trước.

Đáng giận, nếu có thể nàng sẽ cầm lấy vạt áo của hắn, hung hăng thảy ra, làm cho hắn làm mẫu một chút cút đi là như thế nào, đáng tiếc một thân võ công, phải làm nha hoàn ăn nói khép nép như vậy.

"Vương gia, ngài sao có thể nói như vậy, nô tỳ làm sao cút đây . . ." Tử Hàm vừa nói vừa đi, dưới chân... không ... cẩn thận đạp làn váy của mình, ‘ a! ’ sau một tiếng, thân thể không xong nhào vào phía sau lưng của vương gia đang đứng cách xa.

"Thật sự là ngu ngốc." Thanh âm lạnh lùng của Triển Vân mang theo trào phúng rõ ràng, khiến cho trong lòng của Tử Hàm có một trận bực mình, nếu nàng không giả bộ không có võ công, sớm đã có một cú bay vọt xinh đẹp đứng vững vàng.

"Nô tỳ không phải cố ý." Tử Hàm vội đứng thẳng thân thể, xoa xoa cái trán tê tê vừa đập vào trên lưng Triển Vân, nàng là làm sao vậy, giống như thật sự biến thành ngốc, bất quá, lưng nam nhân này thật cứng, có cơ hội, sẽ dùng kiếm của nàng thử một lần, xem nó có thể chặn kiếm hay không?

Triển Vân vung tay áo xoay người, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Tử Hàm. "Hừ, nữ nhân yêu thương nhung nhớ bổn vương đã gặp nhiều."

"Nô tỳ không ý tứ này, Vương gia ngài nghĩ nhiều." Yêu thương nhung nhớ? Ta xem ngươi là tự mình đa tình, nam nhân này không chỉ riêng tính tình không tốt, còn tự cao tự đại muốn chết.

"Nếu không phải, vậy còn không mau cút đi." Triển Vân tựa hồ không có nhàn nhã tiếp tục nói với Tử Hàm, phẫn nộ quát: "Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, bằng không ta cũng không cam đoan sẽ phát sinh cái gì."

"Vâng, nô tỳ lập tức đi ra, bây giờ đi." Tử Hàm nói xong cúi người đi xuống, nàng thực may mắn không cần hầu hạ hắn.

Tử Hàm nhân dịp bóng đêm cầm thức ăn nước uống, tìm đến Hương Thảo, nhìn ra được tinh thần Hương Thảo đã tốt hơn chút.

"Đồng cô nương, cám ơn ngươi." Hương Thảo nhỏ giọng nói xong, cũng ăn thức ăn Tử Hàm đem tới.

"Ngươi còn muốn trốn ở chỗ này bao lâu, vì cái gì phải trốn tránh như vậy, là ai đánh ngươi thành như vậy?"

"Đồng cô nương, nô tỳ không thể nói." Hương Thảo giống như đang e ngại cái gì, cúi đầu ăn thức ăn trong tay.

Tử Hàm nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng đừng gọi ta Đồng cô nương, gọi ta Tử Hàm là được, dù sao ta và ngươi hiện tại đều là nha hoàn, địa vị ngang nhau."

Hương Thảo ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tử Hàm, "Nha hoàn? Vì cái gì?"

Tử Hàm không có giấu diếm nói: "Bởi vì Vương phi muốn ta hầu hạ Vương gia, làm nha hoàn bên người vương gia."

"Cái gì!" Hương Thảo cúi đầu kinh hô một tiếng, kinh ngạc đến bánh mè trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất.

"Làm sao vậy, sao lại giật mình như vậy." Tử Hàm rõ ràng biết, thân phận của nàng vào trong phủ làm nha hoàn, sẽ không làm cho người ta giật mình như vậy, đây nhất định là có nguyên nhân gì.

"Không. . . . Không có việc gì." Hương Thảo bối rối giấu diếm bộ dáng thất thố của mình, nhặt lên cái bánh mè kia phủi phủi đất dính trên mặt, không bỏ qua mà tiếp tục ăn, nhưng vẻ khiếp sợ trên mặt, như trước rơi vào trong mắt Tử Hàm.

"Hương Thảo, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Có phải có việc gạt ta hay không?" Tử Hàm cảm thấy có việc rất lạ, người luôn có lòng tò mò, làm cho nàng muốn biết một ít chuyện ẩn giấu bất thường, nhưng Hương Thảo làm sao cũng không mở miệng. Tử Hàm đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi ăn đi, ta đi."

Hương Thảo không nói gì, chính là ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, rốt cuộc thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng.

Tử hàm đi ra ngoài đóng cửa lại, trong đầu vẫn là quanh quẩn bộ dáng giật mình vừa rồi của Hương Thảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.