Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 30: Chương 30: Nữ nhân xinh đẹp kỳ quái




Tử Hàm nhìn nam nhân trước mắt vì yêu mà mê muội này, nghĩ tới nữ nhân trong bức tranh với mình giống nhau như đúc, trong lòng có ngàn vạn tâm tình không thể cởi bỏ.

Người nam nhân này cố chấp, nhận định nàng chính là nữ nhân trong bức tranh, nhận định nàng là nữ nhân hắn yêu .

Nhưng nàng không phải, Tử Hàm rõ ràng nói bên tai nam nhân kia: "Ngươi hảo hảo nhìn một cái, ta thật không phải là nữ nhân ngươi biết."

Nam nhân nghe được lời nói của Tử Hàm..., không khống chế được cảm xúc, hơi có chút vụt tắt, ánh mắt cuồng loạn đánh giá tỉ mỉ khuôn mặt của Tử Hàm.

Hắn tường tận nhìn ánh mắt của nàng, nàng cũng nhìn ánh mắt tối đen của hắn, hi vọng từ trong mắt của hắn nhìn thấy một tia thanh tỉnh.

Trong mắt nam nhân hiện lên thần sắc phức tạp, vẻ mặt có chút kích động, dò xét cẩn thận một phen, cánh tay mạnh mẽ lại lần nữa ôm sát eo Tử Hàm, không chút do dự nói: "Huyên Hoa, ngươi là Huyên Hoa của ta, Huyên Hoa thích ăn bánh đậu xanh, thích hoa sơn chi, thích nghe điệu hát dân gian, ánh mắt kia cũng giống như vậy, sao có thể không phải Huyên Hoa của ta, ngươi không nhận ra ta, có phải bởi vì người nam nhân kia hay không?"

Tử Hàm đột nhiên cảm thấy nam nhân này vì yêu mà mê muội, trừ bỏ đáng giận, cũng rất đáng thương, nàng bất đắc dĩ thở dài, "Ta không phải, xin ngươi thanh tỉnh, ta ghét nhất ăn bánh đậu xanh, ta thích ăn bánh chưng, ta không thích hoa sơn chi, ta thích hoa lan, ta cũng không thích nghe điệu hát dân gian, nhìn ta và nữ tử ngươi biết chính là trừ bỏ diện mạo giống nhau, những thứ khác cũng không giống nhau."

Trên gương mặt cương nghị mà tà mị của nam nhân hiện lên một tia cuồng loạn cùng hoài nghi, tựa hồ đang tự hỏi lời nói Tử Hàm..., suy nghĩ có lẽ Tử Hàm nói đúng, hắn buông lỏng eo Tử Hàm ra, chậm rãi đứng dậy, tóc đen hỗn độn, con ngươi đen hung ác nham hiểm, tinh thần có chút hoảng hốt, cúi đầu rù rì nói: "Ngươi là nàng, nhất định sẽ không sai, sẽ không sai."

Tử Hàm chậm rãi ngồi dậy, nhìn nam nhân kỳ quái này, không cần phải nhiều lời nữa, nàng nói cái gì hắn đều không thể tin tưởng.

"Ngươi nhất định là mệt mỏi, trước nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ trở lại thăm ngươi." Nam nhân cúi người ở trên trán Tử Hàm nhu tình hôn một cái, thần trí dường như thanh tỉnh rất nhiều, cong môi cười, tà mị lại mê người.

Tử Hàm kinh ngạc ngồi ở chỗ kia, nhìn con ngươi đen thiện lương của nam nhân kia, nói không ra lời, mà nam nhân kia cũng chầm chậm xoay người, tựa hồ có loại cảm giác mỹ mãn, từ từ đi ra ngoài.

Tử Hàm nhíu mày, đứng lên, nàng nghĩ người nam nhân này, hắn nhất định là yêu nữ nhân kia thắm thiết, có lẽ nhiều năm qua luôn luôn nằm mơ, mong mỏi hai người có thể gặp lại, hôm nay ngẫu nhiên gặp được nàng, nàng thực hiện được giấc mộng của hắn, cho nên, hắn sẽ không để cho giấc mộng tan biến.

Tử Hàm nghĩ cùng tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh trong phòng, nơi này rất để tâm bố trí, tất cả đều là những đồ dùng thượng đẳng mà tinh tế, cao nhã mà có cách điệu, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, không giống thật lâu không có người.

Tử Hàm đánh giá một phen xong, ngẩng đầu, tầm mắt nàng lại bị nữ tử trong bức tranh hấp dẫn, nữ tử trong bức tranh một thân váy dài thêu hoa sơn chi màu trắng, tay ngọc cầm một cây quạt có vẽ hình mỹ nữ, mặt mỉm cười, kiều diễm như hoa.

Nếu không phải là mình nhớ rất rõ ràng chuyện trước đây, nàng thật sự cho mình chính là nữ tử trong bức tranh.

Tử Hàm đang nhìn, nghĩ, cửa bị mở ra. . . . Đi tới là một vị nữ nhân trung niên mặc lục y, mắt hạnh, miệng đào, mỹ lệ, nhưng khóe mắt có nếp nhăn tiết lộ nàng có tuổi.

Trong tay nữ nhân nâng một bộ quần áo, đi đến bên người Tử Hàm, ánh mắt si ngốc đánh giá một phen, hoảng hốt nói: "Thật sự. . . Thật là Huyên Hoa!"

Tử Hàm lắc đầu nói: "Không phải!"

Nữ nhân kia cũng không tranh cãi, mỉm cười, cầm quần áo trong tay đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói: "Huyên Hoa, đây là quần áo tướng quân nói ta đưa tới, ngươi mặc xem hợp hay không hợp ."

Tử Hàm nhìn người phụ nữ xinh đẹp, khẩu khí có chút lạnh nói: "Cám ơn, ta không cần, xin ngươi chuyển lời tới tướng quân ta muốn rời đi lúc này."

Xem ra là thiếu sự hợp tác, nữ nhân nguyên bản ý cười dạt dào nháy mắt nguội lạnh, xoay tròn thân ngồi ở ghế trên, mắt hạnh mang theo một tia uy hiếp nhìn Tử Hàm, bên môi lại còn mang theo nụ cười thản nhiên, "Năm đó ngươi lừa gạt Huyền Dực, nay Huyền Dực không trách tội ngươi, còn đuổi theo tiếp nhận ngươi, là may mắn của ngươi, rời đi là không thể nào, ngươi liền lưu lại chiếu cố tốt Huyền Dực đi."

Nguyên lai nam nhân kia gọi Huyền Dực, Tử Hàm cười lạnh, mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, lạnh nhạt nói: "Đây là ép buộc, thật sự là hai kẻ điên, đã nói ta không phải là Huyên Hoa gì, hai người các ngươi quả thực không thể nói lý."

Nữ nhân vừa cười, cười quyến rũ động lòng người, dáng người lay động cũng đứng lên, đi tới trước mặt Tử Hàm, tay nắm cầm Tử Hàm, ôn nhu vô cùng nói: "Mặc kệ ngươi là thật hay giả, Huyền Dực nói ngươi là thì chính là, hảo hảo ở nơi này, Huyền Dực sẽ không bạc đãi ngươi."

Tử Dàm hít mũi, đột nhiên không tránh khỏi một trận mùi thơm nhàn nhạt, lập tức chống lại làm bộ dáng chán ghét, vươn tay đem tay của nữ nhân vuốt ve, nữ nhân lại cười, xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía Tử Hàm, lại nói: "Ngủ một giấc cho tốt đi."

Thuốc mê, Tử Hàm làm bộ có chút mê mang nhắm mắt lại, cuối cùng thân mình mềm mại té trên mặt đất, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nữ nhân kia khẽ cười một tiếng, hướng về phía ngoài cửa hô: "Người đâu!"

Cửa lại được mở ra, hai nha hoàn lên tiếng trả lời đi vào, đi hướng bên người Tử Hàm.

———

Tử Hàm giả vờ bị mê choáng váng, nhưng trong lòng thanh tỉnh vô cùng, cảm giác nha hoàn đi lên, bỏ y phục trên người nàng.

Hai nha hoàn một trận rối ren, Tử Hàm thế mới biết là muốn thay cho nàng một bộ quần áo, phải hạ thuốc mê sao?

Xem ra nữ nhân này là muốn hoàn toàn lấy lòng cái tên nam nhân Huyền Dực, muốn hoàn thành tốt đẹp lời nhắn của nam nhân kia.

Tử Hàm bây giờ là thân phận nữ tử nhu nhược, tự nhiên muốn tùy ý các nàng ép buộc, không đầy một lát, quần áo đã đổi, nàng được đưa lên giường, xem ra là không có lo lắng tính mạng, Tử Hàm biết không có gì lo lắng .

Giường thực mềm mại phát ra mùi hoa thản nhiên, so với quân doanh cứng rắn kia thì thoải mái hơn, Tử Hàm thực hưởng thụ đãi ngộ này, liền an tâm nằm ở nơi đó, không lo lắng có người hại nàng, cũng không lo lắng, người nam nhân kia sẽ dùng sức mạnh, bởi vì nàng nhìn ra được, người nam nhân kia thực để ý thái độ của Huyên Hoa, sợ Huyên Hoa không để ý tới hắn, cho nên nàng an tâm ngủ một giấc cũng không thành vấn đề.

Người phụ nữ xinh đẹp kia mang theo hai nha hoàn đi ra ngoài, tựa hồ đối với việc hoàn thành lời nhắn nhủ nhiệm vụ của Huyền Dực rất hài lòng, lúc đi còn đắc ý hừ một tiếng.

Tử Hàm chỉ cho là chó sủa, nàng thoải mái nằm ở nơi đó, làm bộ mê man, nhưng chậm rãi lại thật sự đang ngủ, thẳng đến thời điểm đêm khuya, trong bụng một trận đói khát, Tử Hàm mới tỉnh lại.

Trong phòng một mảnh hắc ám, im lặng dị thường, Tử Hàm xoa xoa mắt buồn ngủ nhập nhèm, ngồi dậy.

Mang giày, đi đến trước bàn, rót một chén nước uống xong, cúi đầu thở dài một tiếng.

Đang muốn đi ra ngoài , đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc đối diện, Tử Hàm vươn tay tiếp lấy, trong tay liền nhận được một thứ gì đó, nguyên lai là có người ở ngoài cửa sổ bắn vào.

Tử Hàm không có kinh hoảng, bởi vì xúc cảm cùng hương vị kia, đều là nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bởi vì phía trên kia lộ ra nồng đậm sát khí cùng máu, mỗi lần nhận được vật này, có ý nghĩa nàng phải giết người.

Nàng đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhờ ánh trăng nhàn nhạt, thấy được một chút trên mặt giấy.

Ngắn ngủn một câu, lại nói hết sát khí dày đặc.

Xem hết tiêu huỷ, không lưu một tia chứng cớ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.