Tiểu Bình đứng ở nơi khá xa đó, nghe được tiếng quát của Triển Vân vội vàng quýnh lên chạy lại đây, có chút thở dốc hỏi: "Vương gia có gì phân phó?"
"Đi cho Giang Thanh Sơn biết, lại phạt thêm mười vòng, chạy không xong ba mươi vòng không cho ngừng." Sắc mặt Triển Vân lạnh lùng, nhìn không ra là đang tức giận hay là gì khác.
"Vâng!" Tiểu Bình được đến chỉ thị, vội vàng chạy tới chuyển.
Tử Hàm chỉ âm thầm thè đầu lưỡi, thầm nghĩ trong lòng, nam nhân này thật sự là nhỏ mọn, một chút cũng không có ý thức đến là mình cố ý chọc ghẹo, làm hại Giang Thanh Sơn phải chạy ba mươi vòng.
Giống như nàng là cố ý muốn nhìn đến biểu tình như vậy của Triển Vân, bởi vì nàng cảm thấy khiến cho một nam nhân thủy chung mặt lạnh tức giận. . . . Đùa vui lắm.
Triển Vân nhìn dáng vẻ âm thầm cười nhẹ của Tử Hàm, sao lại không biết kỹ xảo nhỏ chọc ghẹo người của Tử Hàm, chỉ là giả bộ như không biết, ai bảo Giang Thanh Sơn vô sự hiến ân cần đây, con ngươi đen nhìn Tử Hàm, trầm thấp nói: "Nên thoa thuốc."
Vẻ bỡn cợt của Tử Hàm trong nháy mắt biến mất, có chút mất tự nhiên nói: "A . . . Vương gia đem dược cho nô tỳ, nô tỳ tự mình làm."
"Ta không vui khi người khác phản kháng mệnh lệnh của ta!" Con ngươi Triển Vân trầm xuống, quát khẽ một tiếng.
"Nhưng nô tỳ cũng không phải binh lính của ngài, không cần nghe quân lệnh a." Con ngươi chân thật của Tử Hàm chứa một chút không phục.
"Đừng quên ta là chủ tử của ngươi." Triển Vân hiển nhiên có chút không nhịn được, bước dài về phía trước mấy bước, vươn tay bắt lấy cổ tay của Tử Hàm, kéo Tử Hàm đi về phải doanh trướng của nàng.
Tử Hàm làm sao là đối thủ của Triển Vân, vết thương trên lưng cũng khiến nàng không dám dùng sức vùng vẫy, chỉ có thể bị Triển Vân kéo vào trong doanh trại.
"Vương gia. . . . Nô tỳ muốn tự mình làm." Thật không rõ, vì sao Triển Vân kiên trì muốn thoa thuốc cho nàng, mặc dù chính nàng cũng không có biện pháp thoa thuốc lên miệng vết thương.
Trong mắt Triển Vân lộ ra không đồng ý, lấy bình thuốc ra, thanh âm lạnh lùng nói: "Nhanh chóng dưỡng tốt vết thương, rồi tránh khỏi đây cho ta."
Ai! Nguyên lai là gấp gáp đuổi nàng đi a, Tử Hàm đang nghĩ, song ma trảo (hai bàn tay ma =]]) của Triển Vân đã theo cổ áo xốc lên y phục của nàng, lộ ra nửa người, Tử Hàm kinh hô một tiếng, hai bàn tay thu lại vạt áo phía trước che đi xuân sắc, chỉ lộ ra vết thương sau lưng.
Mặt đỏ đến tận cái cổ mảnh khảnh.
Triển Vân đem thuốc bột trong bình sứ nhỏ nhẹ nhàng rắc lên vết thương trên lưng của nàng, trong ánh mắt có sự ôn nhu khó thấy được, khẩu khí lại có chút không duyệt, "Vết thương là từ đâu mà đến?"
Tử Hàm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ ở trên đường muốn đào tẩu, bị bọn hắn phát hiện, thủ lĩnh áp giải quân kĩ dưới sự giận dữ chém liền nô tỳ một đao."
"Ngươi không phải ở trong vương phủ, sao lại rơi vào tay bọn hắn?"
Là quan tâm hay thử, Tử Hàm không biết, chính là như thật trả lời: "Nô tỳ cùng Hương Thảo ra vương phủ giúp Vương phi mua son bột nước, khi trở về liền gặp được một nam nhân, đánh Hương Thảo bất tỉnh, nói nô tỳ có vài phần tư sắc muốn đem nô tỳ bán vào kỹ viện."
Kỹ viện? Có vài phần tư sắc, nói vậy Tử Hàm vẫn chưa ý thức được, cái đẹp của nàng đủ để khiến thánh nhân cũng phạm tội.
Triển Vân oán hận nghĩ, ai đáng chết như thế, lại muốn đem Tử Hàm bán vào trong kỹ viện, bởi vì tức giận, bình thuốc trong tay, ‘ba’ một tiếng bị lực nắm của hắn bóp nát. Tử Hàm nghe được thanh âm vội quay đầu nhìn lại, hô nhỏ: "Vương gia. . . . Người thế nào ?"
"Sau này thì sao? Bọn hắn. . . . Có làm gì ngươi hay không?" Triển Vân nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong thanh âm có lo lắng cùng tức giận.
Khuông mặt Tử Hàm bi thương, hồi tưởng chuyện xảy ra lúc trước, kể lại: "Sau đó ở kỹ viện bọn hắn cho nô tỳ uống cái gì đó, rồi nô tỳ liền không biết gì cả, sau khi tỉnh lại, cùng một đám nữ nhân quần áo tả tơi ở cùng một chỗ, mới biết được sắp bị đưa đến nơi nào đó làm quân kĩ, nô tỳ cực kỳ sợ hãi, mỗi ngày khóc, người ở bên trong phiền, liền cho nô tì biết, khóc cũng không có ích, nô tỳ là làm người thế tội, khóc cũng là vô ích, muốn nô tỳ nhận mệnh."
Tử Hàm tựa hồ nghĩ tới những gian khổ và vất vả từng chịu qua trên đường, ảm đạm rơi lệ, một giọt rồi một giọt nước mắt khác rơi xuống giống như hạt lệ châu.
Triển Vân nhìn lệ châu của Tử Hàm rơi xuống, lòng phiền ý loạn, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nói: "Đừng khóc, bổn vương. . . Sẽ không để cho ngươi chịu tội không ." Nói xong người đã nhanh rời đi.
Khi Tử Hàm quay đầu lại, chỉ nhìn đến bóng lưng cao lớn của Triển Vân, dần dần rời đi, lệ đã ngừng, nỗi lòng lại rối ren phức tạp.
———
Thành trì của quân địch
Tảng đá xây lên cổng thành, tất cả binh lính đều cầm thương ,có tua đỏ đứng canh gác một cách nghiêm túc, mấy tướng lãnh mặc quân trang đứng ở phía trên cửa thành, nhìn về nơi xa.
Một nam nhân mặc áo giáp vàng, vẻ mặt hung ác nham hiểm đứng ở chính giữa, nhìn qua cỡ ba mươi tuổi, mấy người nam nhân đứng ở hai bên trái phải sau hắn một chút, nam nhân hung ác nham hiểm rõ ràng là quan lớn nhất nơi này, hắn thâm độc nói ︰"Các ngươi có thể có ý tưởng gì."
Một nam nhân có vẻ lớn nhất, vẻ mặt nghi hoặc, lớn tiếng nói: "Triển Vân kia chỉ xây chiến lũy, thao luyện binh lính, nhưng không công thành, không biết trong hồ lô bán thuốc gì."
Có người phụ họa nói: "Vân vương gia này dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, chúng ta phải đề phòng nhiều hơn mới tốt."
Một nam nhân mặt đầy râu, khinh thường nói: "Hừ, các ngươi đừng vội nâng cao chí khí của người khác mà diệt uy phong của mình, chờ ta mang mấy vạn tinh binh, đột kích bọn hắn, nhất định có thể tiêu diệt đám ô hợp này."
Có người không tán đồng nói: "Ai, Lời này của Lý huynh quá mức khinh suất, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, chúng ta vẫn phải cẩn thận là chính, Vân vương gia kia cũng không phải hạng người hời hợt."
Nam nhân mặt đầy râu kia không nhịn được nói ︰"Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ, cức tiếp tục thủ như vậy, thực không thoải mái."
Nam nhân hung ác nham hiểm kia liếc mắt nhìn thật ngoan độc, thật âm tàn, cũng thật thông minh, hắn lên tiếng nói chuyện, "Ta đều có chủ trương, các ngươi an tâm một chút chớ vội nóng nảy."
"Chẳng lẽ tướng quân có diệu kế gì?" Có người hỏi.
Bên môi người nọ lộ ra một nụ cười nham hiểm . . . .