Hàn Thương trừng mắt nhìn gã một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó, đó là cậu Trần, ăn mặc quê mùa gì chứ, không thể để cho cậu Trân nghe thấy những lời này!”
A? Hàn Ngọc Đường nuốt một ngụm nước bọt, mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Chẳng trách vừa rồi anh ta lại nói như vậy, mẹ nó, người đàn ông này điên rồi, rõ ràng là giàu có như thế, lại còn ăn mặc quê mùa như vậy, hẳn là cố ý đi.”
Hướng Như Tuyết phun ra một câu, lời này vừa vặn bị Hàn Thương nghe thấy, ông ta nhướng mày nhìn phản ứng bọn họ liên biết đã xảy ra chuyện rồi.
“Ngọc Đường, khai thật đi, có phải con đã đắc tội với cậu Trần không?”
Hàn Thương sắc mặt lạnh lùng hỏi, cháu trai của ông ta tính tình kiêu ngạo, hay nói thẳng, dễ làm mất lòng người khác.
Nếu thật sự đã đắc tội với Trần Bình, nhà họ Hàn sẽ không xong đâu! “Cậu, cháu xin lỗi, cháu không biết anh ta là cái gì cậu Trân, cháu … anh ta…”
Hàn Ngọc Đường hoảng hốt, gã không phải không có nghe cậu mình nhắc đến tên của cậu Trần, nhưng mà gã vẫn luôn nghĩ rằng người đó là một người đàn ông trung niên, ai ngờ cái người vừa nãy chình là anh ta! “Còn không kể lại hết mọi chuyện cho cậu nghe!”
Hàn Thương thở gấp, xụ mặt nói.
Hàn Ngọc Đường buồn bực cúi đầu, kể đầu đuôi mọi chuyện ra.
“Con, con, con sau này không được ra ngoài nữa! Về nhà ngẫm lại cho cậu!”
Hàn Thương tức giận hét lên một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng trở lại đại sảnh hội quán.
Ông ta muốn đi tìm ông cụ Chu và nhờ ông ta nói giúp mấy câu.
Ở cổng, Hàn Ngọc Đường và những người khác cũng không còn hứng thú uống rượu.
“Mẹ nói! Giả làm heo ăn hổ? Chuyện này quá kỳ quái đi.”
“Đúng vậy, tên kia lợi hại như vậy, tại sao không xuất đầu lộ diện lại còn phải giả bộ này nọ chứ.”
“Anh biết cái rằm đó, đây là thủ đoạn tán gái mới, chẳng trách Linh Huyên lại có hứng thú với anh ta như vậy”
Ngay sau đó, bọn người đó đã ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì phát hiện sắc mặt của Hàn Ngọc Đường rất khó coi, nhất là nghe đến câu cuối cùng, gã càng tức giận.
Mà bên kia Trân Bình và Chu Linh Huyên đã quay trở lại hội trường.
——————-