Một câu nói, khiến bầu không khí trong cả căn phòng bỗng chốc căng thẳng khôn cùng! Đến cả nhiệt độ, cũng trở nên lạnh lẽo cực độ! Các vị đại ca từng vùng, đều quăng ánh mắt về phía Phượng Vạn ở một góc.
Trấn Lạc Phụng, con phượng đầu đàn của Tứ Kim Phụng! Nếu là trước đó, bọn họ chắc chắn sẽ cười nhạo Trần Bình đầu tiên, không tự lượng sức mình! Nhưng bây giờ, bọn họ không dám.
Bởi vì, bọn họ vừa mới chính mắt nhìn thấy, cậu Trần của Thượng Giang này, chỉ dùng không quá thời gian mười phút, liền làm cho một nhân vật máu mặt như Vương Bất Hoàn rớt đài! Quá khủng khϊế͙p͙! Loại thủ đoạn này, không phải là thứ bọn họ có thể chống lại được.
Nhưng, trong nhóm người này, Triệu Khang Dũng và Diêu Nguyệt, cùng với Hoắc Trí Cương và Hàn Thương đang ngồi thẳng ở đó, biểu cảm không thay đổi nhiều.
Đến cả Đỗ Miêu đang ngồi ở một góc, cũng hứng thú dào dạt nhìn Trần Bình.
Mãi đến khi Trần Bình đi đến trước mặt mình, Phụng Vạn mới lạnh lùng nhấc mắt nhìn một cái, sau đó gượng gạo nặn ra một nụ cười, nói: “Cậu Trần là muốn làm gì thế?”
Nhịn.
Tạm tránh mũi nhọn.
Phụng Vạn cũng biết, Trần Bình vừa ra tay, là để bộc lộ thực lực của cậu ta.
Bản thân không thể lấy trứng chọi đá được.
Trân Bình nhìn Phụng Vạn, đón một chiếc điện thoại từ Trịnh Thái ở sau người, bình tĩnh hỏi: “Quen Phùng què chứ?”
Phụng Vạn toát ra ý lạnh nơi đáy mắt, giấu nắm đấm trong túi áo, khẽ xiết chặt, nói: “Không quen.”
“Không quen?”
Trân Bình hỏi ngược lại, nở nụ cười, trực tiếp dùng điện thoại gọi vào một số.
Reng reng reng! Nháy mắt, trong cả khán phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt lên Phụng Vạn đang ngồi thẳng ở đó! Bởi vì, tiếng chuông điện thoại là phát ra từ trêи người ông ta! Trân Bình lạnh lùng nhìn Phụng Vạn, khoảnh khắc này, không khí như bị đông cứng lại.
——————-