Trong nháy mắt, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lông mày rậm thô dày của anh Quý nhíu lại, ánh mắt rét lạnh nhìn Trân Bình, sau đó cười nhạo một tiếng thật to nói: “Tao khinh! Mày nói mê sảng cái gì đó hả?”
Ha ha hai Trêи ngốc này không phải là tên không có đầu óc đấy chứ.
Ngay cả mấy lời nói khoác mà không biết ngượng này cũng có thể nói ra được.
Muốn anh Quý nói xin lỗi? Một đám thuộc hạ ở xung quanh, tất cả đều ầm ï chế nhạo cười ra tiếng.
“Mẹ nó chứ! Mày cũng không hỏi thăm một chút, anh Quý của bọn tao là ai, lại dám bảo anh Quý của bọn tao phải nói xin lỗi, mày nghĩ gì trong đầu đó.”
“Ha ha ha, chắc là muốn tỏ vẻ làm một anh hùng nhỏ đây mà.”
“Anh Quý, tên này không coi ai ra gì cả, chơi nó đi, lấy gậy đập gãy chân nó rồi nói.”
Đám cấp dưới diễu võ dương oai, giờ phút này đều âm ĩ châm chọc nhìn Trần Bình, hoàn toàn không có để Trần Bình ở trong mắt.
Dù sao thì con đường này cũng là do anh Quý bảo kê.
Lông mày của Trần Bình nhíu lại, nhìn một đám người này, trong lòng tính toán cái gì đó.
“Người anh em, làm chuyện gì đó, lớn lối như vậy, khai báo tên tuổi đi đã rồi hãng khoa tay múa chân.”
Anh Quý xoa cổ tay đã được Trần Bình thả ra, trêи mặt tràn đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo nói.
Gã cũng không phải là một tên ngốc.
Nếu đối phương đã dám ra tay, chứng tỏ cũng không phải là hạng người vô danh.
Trần Bình lắc đầu một cái, đứng chắp tay, trả lời một câu: “Từ bên ngoài tới, đến tìm người, cũng không liên quan gì cả.”
Nghe vậy, anh Quý trực tiếp nổi giận! “Con mẹ nó! Mày chỉ là một thằng nghèo kiết xác tới từ bên ngoài, vậy mà cũng dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện này? Là do mày không sợ chết hay là thế nào? Có biết đây là đâu không hả? Chỗ này là Thượng Hải! Có biết con đường này là do ai bảo kê không hả? Là tao, anh Quý!”
Anh Quý dùng ngón tay cái chỉ mình, vẻ mặt phách lối.
Còn tưởng rằng là người của những thế lực khác, đi ngang qua nhìn thấy chuyện này nên muốn đi lên giúp đỡi Hóa ra lại chỉ là người từ bên ngoài tới!
——————-