Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 18: Chương 18: Âm mưu của triệu cương




Trần Bình khẽ cười nói: “Tôi đến xem một chút.”

Đúng thật là ngoài ý muốn, thế mà lại gặp Cao Dương.

“Xem một chút? Anh đến đây xem cái gì?”

Cao Dương bất mãn nói: “Biết đây là đâu không? Là nơi mà anh có thể tuỳ tiện đi vào xem sao? Mau biến đi!”

Cao Dương thích Trần Bình.

Chỉ là tên khố rách áo ôm mà lại dám cướp nữ thần của hắn ta! Lại còn chạy đến phòng trưng bày Quốc Hoa dạo xem.

Anh ta không biết thân phận của mình chỉ bôi nhọ phòng trưng bày của Quốc Hoa thôi sao! Tràn Bình hơi nhíu mày buồn bực nói: “Sao tôi lại không thể tới đây?”

Tên Cao Dương này không biết rằng đứng trước mặt hắn chính là ông chủ của phòng trưng bày Quốc Hoa.

Thằng cha này thế mà còn xem thường anh.

Trần Bình xấu xa trong lòng cảm thấy thú vị cực kỳ.

“Ha ha ha!”

Cao Dương khinh miệt cười nhạt nói: “Trần Bình anh đúng là đồ đần! Anh biết người như thế nào mới có thể bước vào phòng trưng bày Quốc Hoa không?”

Cao Dương cực kỳ kiêu ngạo, hắn cũng sớm quên mục đích đến đây, bây giờ không khinh bỉ hắn vậy đợi đến lúc nào nữa? “Có thể đến chỗ này đều là người có tiếng tăm ở Thành phố Thượng Giang, giá trị con người ít nhất cũng phải chục triệu.”

Cao Dương nhướng mày nở nụ cười chế giễu nói: “Loại rác rưởi đáy dưới tầng xã hội như anh đến tư cách đứng ở cửa cũng không có, anh hiểu không?”

“Tôi cũng không hiểu sao Giang Uyển lại kết hôn với loại khố rách áo ôm như anh cũng thật đáng tiếc cho cô ấy mà!”

Khinh bỉ một cách tàn nhẫn, tràn đầy sự xem thường.

Trong mắt Cao Dương, Trần Bình chính là sâu kiến, còn hắn ta là con voi lớn.

Hắn tuỳ tiện có thể dẫm chết anh.

“Ồ, thì ra là như vậy, còn có quy định như vậy sao?”

Trần Bình bất chợt quay sang nhàn nhạt hỏi Sở An An đang đứng bên cạnh.

Lúc này Cao Dương mới để ý tới bên cạnh Trần Bình còn đứng có một cô nàng xinh đẹp mê người.

Đây là..

quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa, Sở An An! Cao Dương lập tức nở nụ cười bước lên muốn bắt tay với cô ta.

Nhưng mà Sở An An lại chỉ khinh miệt liếc hắn ta một cái rồi trả lời Trần Bình: “Không có ạ.”

Tên Cao Dương này đúng là không sợ chết, anh ta vẫn luôn cầu mình muốn gặp cậu Trần, không ngờ rằng giờ phút này cậu Trần đứng trước mặt anh ta, thế mà anh ta còn trào phúng.

Cao Dương cũng sửng sốt, hoài nghi hỏi: “Quản lý Sở không có cái gì cơ? Quy định này không phải luôn có từ lúc phòng trưng bày Quốc Hoa được thành lập hay sao?”

Quy định của phòng trưng bày Quốc Hoa là do ông chủ cũ Trịnh Thái lập ra.

Cả Thành phố Thượng Giang này không ai dám phản đối.

“À, nhưng bây giờ không còn nữa.”

Sở An An lạnh lùng nói.

Mẹ kiếp! Cao Dương lại sửng sốt, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy chứ? Sở An An đường đường là quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa mà lại nói giúp tên khố rách áo ôm này.

“Quản lý Sở, cô đây..”

Cao Dương không biết nên nói gì, ghen ghét căm hận trừng mắt nhìn Trần Bình: “Anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi!”

Hắn ta thật sự rất phản cảm với Trần Bình.

Sở An An nhíu mày lại, tên Cao Dương này mắng cậu Trần khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Nhưng xem ý tứ của cậu Trần thì hình như muốn giải quyết một cách thầm kín.

Vì vậy Sở An An bất mãn mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cao, thái độ của anh khiến tôi không hài lòng.

Con người không phân biệt đẳng cấp, đây là điều cậu Trần dặn dò chúng tôi, vì vậy quy định của phòng trưng bày Quốc Hoa thay đổi rồi.”

“Vâng, vâng, vâng, cậu Trần nói đúng.”

Cao Dương giây trước còn kiêu căng phách lối lúc này liền ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

Tuy rằng hắn thành công hơn Sở An An nhưng hắn không có danh tiếng như cô ta.

Bởi cô ta là người của Trịnh Thái! Còn là quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa! Chỉ mỗi cái tên phòng trưng bày Quốc Hoa thôi cũng đủ khiến người ta coi trọng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sở An An lại khiến Cao Dương giống như bị sét đánh, mặt mũi xanh lét.

“Nhưng thái độ vừa rồi của tổng giám đốc Cao khiến tôi rất thất vọng, phòng trưng bày Quốc Hoa của chúng tôi cũng sẽ không cho người mắt chó coi thường người khác như anh mượn mở triển lãm.”

Sở An AN không vui nói.

Cao Dương vừa nghe cả người liền nổi điên.

Mục đích hắn tới đây vốn là để biện hộ cho mình nhưng bây giờ lại thành hại chính mình.

Cùng với đó trong lòng hắn càng thêm căm hận Trần Bình.

Đều tại tên ngốc này đứng ở đây khiến hắn ta mất khống chế.

Cao Dương hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bình đang nửa cười nửa không đứng bên cạnh, rồi lại hạ mình nói: “Quản lý Sở, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc lại một chút.”

Sở An An không nói năng gì, dáng vẻ cô trầm ngâm.

Cao Dương sốt ruột giống như kiến bò trêи chảo nóng, nói: “Quản lý Sở, hay là cô xem cô muốn tôi làm gì tôi đều có thể làm, chỉ cần quản lý Sở nói giúp mấy lời hay với cậu Trần hộ tôi để thứ sáu này tôi có thể mở triển lãm.”

Sở An An giả vờ trầm tư, sau đó khẽ gật đầu.

Việc này khiến Cao Dương rất là vui.

“Được, chỉ cần tổng giám đốc Cao làm được việc này, tôi sẽ đồng ý mở phòng trưng bày triển lãm thứ sáu này.”

Trong mắt Sở An An hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Cô cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm được.”

Cao Dương gấp gáp nói.

“Anh xin lỗi anh ấy đi!”

Sở An An chỉ vào Trần Bình ở bên cạnh nói.

Cao Dương lập tức trợn trừng mắt, hét lên: “Xin lỗi anh ta? Quản lý Sở, cô không đùa chứ? Anh ta chỉ là một tên giao đồ ăn khố rách áo ôm mà thôi!”

Tôi sao có thể xin lỗi tên Trần Bình nghèo kiết xác này được chứ! “Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp sang hèn, tổng giám đốc Cao, anh không làm được ư?”

Sở An An cười lạnh.

“Cái này..”

Cao Dương do dự, trêи mặt lộ vẻ xấu hổ.

Trần Bình cố nhịn cười, giả vờ từ chối nói: “Cái này..

Không cần đâu, dù sao người ta cũng là tổng giám đốc của một công ty, xin lỗi một tên khố rách áo ôm như tôi thì ra thể thống gì nữa chứ!”

Lời nói vừa dứt, Cao Dương tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Anh vẫn còn biết mình là một tên khố rách áo ôm à! “Không được! Hôm nay bắt buộc tổng giám đốc Cao phải xin lỗi anh, cậu Trần đã dặn dò chúng tôi, ở trong phòng trưng bày Quốc Hoa này tuyệt đối không thể xuất hiện loại chuyện tồi tệ khinh bỉ người khác như thế này được.”

Sở An An nghiêm túc nói, biểu cảm kia không giống giả vờ một chút nào.

Cao Dương cực kỳ sốt ruột, đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, trầm mặc một hồi lâu.

“Nếu tổng giám đốc Cao không muốn xin lỗi, vậy tôi cũng không ép anh, mời giám đốc Cao về cho!”

Sở An An cứng rắng nói.

“Không, không, không, tôi đồng ý.”

Cao Dương vột vàng nói.

Sau đó hắn cực kỳ rầu rĩ quay người về phía Trần Bình, nói nhanh câu: “Xin lỗi!”

“Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ.”

Trần Bình nhún vai nói.

Thái độ xin lỗi này cũng có vấn đề, không được.

“Trần Bình!”

Cao Dương nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ căm hận, “Anh đừng có được đằng chân lấn đằng đầu.”

“Quản lý Sở, cô xem..”

Trần Bình quay đầu sang giả vờ uất ức nói.

Sở An An hừ lạnh một tiếng.

Cao Dương lập tức cực kỳ khẩn trương, cắn răng, lớn tiếng nói: “Xin lõi!”

“Không đủ chân thành.”

Trần Bình lắc đầu nói.

“Anh!”

Cao Dương cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của chính mình, nắm đấm siết chặt lại.

Trần Bình anh được lắm, thế mà lại dám cáo mượn oai hùm.

“Nếu tổng giám đốc Cao đã miển cưỡng như vậy, tôi thấy vẫn là thôi đi!”

Sở An An hợp thời nói, đáy mắt cô lộ ra sự băng giá.

Cao Dương thấp thỏm trong lòng, hắn ta biết bản thân đắc tội với Sở An An tức là đắc tội với cậu Trần của phòng trưng bày Quốc Hoa, đồng thời cũng đắc tội với ông vua ngầm của thành phố Thượng Giang – Trịnh Thái.

Nghĩ trước nghĩ sau, hắn ta vẫn gập người, nghiêm túc xin lỗi Trần Bình: “Tôi xin lôi!”

Trần Bình xua xua tay, rộng rãi nói: “Không sao, không sao, tổng giám đốc Cao vất vả rồi!”

Lúc này Sở An AN mới gật đầu nói: “Rất tốt, tổng giám đốc Cao, thái độ xin lỗi của anh không tồi, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc được rồi.”

Trần Bình trong lòng thoải mái, tiếp đó dưới sự chú ý của mấy người rời khỏi phòng trưng bày Quốc Hoa.

Lúc Trần Bình rời đi, Cao Dương căm hận lại nghi ngờ nhìn bóng lưng anh, trong lòng lẫn lộn không rõ cảm xúc.

Chẳng lẽ tên khố rách áo ôm này quen biết Sở An An? Không thể nào! Nửa tiếng sau.

Trải qua một lần đàm phán, buổi triển lãm lại được tiếp tục làm, còn Cao Dương mang tâm sự nặng nề rời khỏi phòng trưng bày Quốc Hoa.

Vừa ra khỏi, ngồi lên chiếc Mercedes – Benz, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cẩn thận người tên Trần Bình cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Cúp điện thoại, Cao Dương tức giận đập mạnh vào tay lái, cất tiếng mắng chửi: “Tên Trần Bình chết tiệt! Nhục nhã ngày hôm nay tao nhất định sẽ trả lại mày gấp đôi!”

Cũng lúc này, thành phố Thượng Giang bùng nổ một tin tức lớn! Bệnh viện Đường Nhân ở Kim Lăng sẽ mở cơ sở ở thành phố Thượng Giang! Đó là bệnh viện nổi tiếng trong nước, thậm chí viện trưởng Đường Hòa Mẫn còn rất có tiếng tăm trong giới y học thế giới, ông từng đích thân chữa trị cho không ít nhân vật có địa vị trong nước và quốc tế.

Có thể nói, giáo sư Đường Hòa Mẫn chính là Hoa Đà tái thế.

Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả các xí nghiệp thuốc men đồ dùng y tế, bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố Thượng Giang đều chen lấn tranh nhau đi tìm công ty thành lập tạm thời ở thành phố Thượng Giang của bệnh viện Đường Nhân để bàn bạc hợp tác.

Có thể nói, không đến nửa ngày cửa công ty đã bị đạp nát.

Công ty thuốc Tất Khang.

Chủ tịch Hoàng Hạc đã ra mệnh lệnh bắt buộc phải cầm được hợp đồng với bệnh viện Đường Nhân.

Vì vậy tất cả các giám đốc của công ty thuốc Tất Khang đều lần lượt đi thăm hỏi, nhưng kết quả tất cả đều bị từ chối.

Không chỉ riêng công ty thuốc Tất Khang mà tất cả các doanh nghiệp đều bị từ chối.

Trong phòng hội nghị, Hoàng Hạc ngồi trêи ghế chủ tịch nhìn đám nhân viên vất vả đến sứt đầu mẻ trán nói: “Lần hợp tác với Đường Nhân này, chúng ta buộc phải có được.

Việc này đối với công ty chúng ta mà nói là cơ hội cực kỳ tốt! Cơ hội như thế này, tôi không muốn bị đối thủ cạnh tranh của chúng ta cướp đi mất.”

“Chủ tịch, chúng tôi đều chạy đến gãy cả chân rồi nhưng đến người phụ trách của Đường Nhân cũng không gặp được.”

“Đúng vậy, Đường Nhân này cũng quá kiêu ngạo rồi, tôi nhìn mấy nhà đi cùng tất cả cũng đều ủ rũ quay về.”

“Tôi thấy bọn họ cố ý từ chối mọi người để kiếm được nhiều lợi ích hơn.”

Thấy đám người chán nản không chút tinh thần, Hoàng Hạc giận dữ vỗ bàn nói: “Mới đi có một lúc các anh chị đã muốn bỏ cuộc rồi à? Cho dù có chạy đến kiệt sức mà chết, mồm nói đến rách, các anh chị cũng phải cầm được cái hợp đồng đó về đây cho tôi.”

Đám người im lặng không nói lời nào, thật sự là khó quá đi mất! Bệnh viện Đường Nhân ở Kim Lăng không chỉ nối tiếng ở Kim Lăng mà còn ở cả trong nước, giá trị của người ta đặt ở chỗ kia giống như hoàng đế ở trêи cao vậy.

“Lần này chúng ta sẽ phái ra một đại diện đi gặp mặt người phụ trách của Đường Nhân.”

Hoàng Hạc nói: “Tất nhiên, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, nhưng tôi hy vọng có người có thể chủ động đứng ra nhận việc.”

Tất cả mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không nói câu nào.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Cương đưa mắt cho Hứa Hồng ở bên cạnh, người sau lập tức hiểu ý.

“Chủ tịch, tôi cảm thấy để phó giám đốc Giang đại diện cho công ty chúng ta đi gặp mặt người phụ trách Đường Nhân là thích hợp nhất.”

Hứa Hồng đột nhiên kiến nghị nói.

Nghe thấy ý kiến này của ả ta, tất cả người phía dưới lập tức hùa theo.

“Đúng vậy, phó giám đốc Giang xinh đẹp như vậy, miệng lưỡi lại khéo léo, là ứng viên không tồi.”

“Hơn nữa phó giám đốc Giang là thần tài của phòng thị trường chúng tôi, hợp đồng với công ty thuốc Lực Thắng cũng do cô ấy giành được, lần này nhất định cũng có thể thành công.”

“Quan trọng nhất là phó giám đốc Giang nhất định đặc biệt cần cơ hội lần này, không phải cô ấy có con gái sao? Tôi thấy cứ để phó giám đốc Giang đi đi.”

Ánh mắt Giang Uyển trốn tránh nhìn sang chỗ khác, cô biết hợp đồng lần này rất quan trọng, mà cô cũng không nắm chắc.

Vừa muốn từ chối, Hoàng Hạc đã nói: “Vậy được thôi, nếu như mọi người đều chọn phó giám đốc Giang thì phó giám đốc Giang thay công ty chúng ta đi một chuyến đi, giành lấy hợp đồng lần này.”

Không còn cách nào khác, Giang Uyển chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Nhìn thấy Giang Uyển đồng ý, trêи mặt của Triệu Cương ngồi chếch phía đối diện cô không giấu được nụ cười lạnh.

Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, Triệu Cương đi tới văn phòng của Giang Uyển, nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của cô nói: “Phó giám đốc Giang, lần này hợp tác với Đường Nhân lần này cô phải cố gắng hết sức mình đấy nhé! Theo như tôi biết, hợp đồng hợp tác lần này phải cố gắng hết sức mình đấy nhé! Theo như tôi biết, hợp đồng hợp tác lần này có giá trị lên đến ba mươi triệu nhân dân tệ, nếu như cô ký kết thành công, trích phần trăm ít nhất cũng phải được một triệu nhân dân tệ! Đến lúc đó cô cũng không cần phải lo lắng cho bệnh tình của con gái mình rồi!”

Trích phần trăm được một triệu, bệnh của con gái.

Giang Uyển động lòng.

Triệu Cương cũng không tiếp tục ở lại, nói xong câu này hắn rời đi ngay lập tức.

Đêm ấy, trong một câu lạc bộ giải trí nào đó.

Triệu Cương trái ôm phải ấp hai cô gái có dáng người nóng bỏng, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Tôn Trạch Minh, người được bệnh viện Đường Nhân phái đến phụ trách công việc.

“Chú họ, chú thấy người phụ nữ này như thế nào?”

Triệu Cương mặt đầy ý cười nói.

Người đàn ông đối diện đưa tay cầm tấm ảnh, nhìn một hồi lâu mới lưu luyến đặt xuống bàn, cười một cách ɖâʍ đãng nói: “Giang Uyển, rất có mùi vị phụ nữ.”

Triệu Cương nhíu mày lại rồi lại giãn ra, đều là đàn ông, trong lòng chú họ nghĩ gì hắn ta tất nhiên hiểu rõ.

Giang Uyển là một người phụ nữ rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ.

Phụ nữ như thế này chính là một báu vật hấp dẫn.

Hắn ta đã dòm ngó Giang Uyển rất lâu.

“Chú, người phụ nữ này có một người chồng vô tích sự, còn cả một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, cô ta rất thiếu tiền.

Hợp đồng lần này đối với cô ta mà nói chính là cọng rơm cứu mạng.



Ranh con, làm tốt lắm! “Tôn Trạch Minh cười mắng nói,”

Chờ chú chơi đã, nhất định sẽ có phần của mày, chú biết mày có ý tứ với cô ta.”

Giang Uyển, cô đợi đấy cho tôi! Ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.