Những lời này được nói ra từ trong miệng của Diệp Phàm đã làm tất cả mọi người ở đó phải kinh sợ! Anh ta nói cái gì cơ? Giọng điệu thật ngông cuồng! Anh ta muốn giết hết toàn bộ bốn vị chấp sự? Việc này, việc này quả thực đúng là không muốn sống nữa rồi! Chẳng lẽ cái lão kiêu ngạo này không biết những kẻ đó là người của Tổng cục Cửu Châu sao? Hơn nữa, vừa rồi Ngụy Nam Phong cũng nói ông ta chính là người của Ngũ Các ở Tổng cục Cửu Châu, còn là người của Kỳ Lân Các! Thân phận và địa vị này chắc chắn người thường không thể tiếp xúc được! Cho dù là người của Tổng cục Cửu Châu nhìn thấy người của Ngũ Các thì đều phải cung kính! Bởi vì, đó là sự biểu trưng cho thân phận! Nhưng giờ phút này, sắc mặt của Ngụy Nam Phong cũng đã trâm xuống, một đôi mắt xanh lưu chuyển màu sắc khác, nói kèm theo hai tiếng cười giễu cợt: “Nghe ngữ khí thì hình như các hạ rất có ý thù địch đối với Kỳ Lân Các của tôi nhỉ? Không biết Kỳ Lân Các đã đắc tội các hạ chỗ nào, xin nói ra đừng ngại, xem thử liệu có thể hóa giải được hay chăng.
Suy cho cùng thì Kỳ Lân Các chúng tôi bao gồm thanh niên tài tuấn và nhân tài đặc biệt ở khắp gầm trời, các hạ có phần thực lực này đủ để tiến vào Kỳ Lân Các của tôi, giữ được một vài chức vụ.
Như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao? Thiên hạ nào có thù hận gì mà không cởi bỏ được chứ? Các hạ cảm thấy thế nào?”
Câu này nói xong, mọi người đều nghe ra người đàn ông trung niên đến từ Tổng cục Cửu Châu lại nói lời ngon ngọt với Diệp Phàm! Thật khó lường! Người này rốt cuộc có thực lực đến cỡ nào mà có thể làm vị nhân vật lớn quản việc đến từ Kỳ Lân Các này phải đối đãi trịnh trọng
——————-