Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2340: Chương 2340: Bí bảo






Ông ta biết rất rõ Trần Bình chắc chắn không phải là vật trong ao.

Nếu đối phương đã có thể tiến vào được bí cảnh, vậy thì chứng minh anh có đủ khả năng có được truyền thừa. Chủ đề câu chuyện của mọi người cũng dần dần nhắc đến Trần Bình. “Chính là người ở trong học viện người tụ hành đó, không ngờ lại rất lợi hại.

Vậy mà lại có thể lấy ra được đan dược mạnh đến thế.

Chỉ có điều, cũng không biết là người phía sau cậu ta cho, hay là cậu ta tự mình luyện chế ra nữa!”

“Cậu bị điên sao? Cái tên Trần Bình đó thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể tự mình luyện chế ra đan dược được chứ.

Hơn nữa còn là đan dược lợi hại như vậy!”

Tất cả mọi người bàn luận anh một câu tôi một câu, đặc biệt là người nhà họ Mạc, bọn họ tỏ vẻ bất mãn với anh đến cực điểm. Vốn dĩ chuyện Trần Bình giết chết người trong gia tộc bọn họ đã đủ để khiến người nhà họ Mạc tức giận rồi.

Bây giờ lại còn có người muốn khen ngợi anh, chuyện này làm sao khiến người nhà họ Mạc chịu đựng cho nổi. Dù sao thì Trần Bình cũng không có ở đây, sau này, phần lớn bọn họ cũng không thể dựa vào Trần Bình việc gì.

Nếu đã như vậy, vậy còn chẳng bằng tha hồ nói xấu đối phương. Nghe thấy những lý do thoái thác này, ông cụ Hầu chỉ lặng lẽ nghe, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang theo một nụ cười nhạt. Lúc này, Trần Bình và Sư Chấn Thiên băng qua rừng cây và tới hồ Thủy Long. Trần Bình ngồi trên lưng của Sư Chấn Thiên, cảm thấy vạn vật đều nhỏ bé như vậy. Đối phương hóa thành hình dạng sư tử, hình thể trông cực kỳ lớn, ít nhất cũng phải năm mét, cho nên anh ta lập tức có thề nhìn xuống chúng sinh. “Yêu tộc các anh thần thông quảng đại, lẽ nào anh không thể biến nhỏ một chút được sao?" Trần Bình xoa đầu của sư tử một cách bất đắc dĩ, anh cảm thấy ở nơi cao không chịu được gió lạnh. Nghe thấy lời này, trên gương mặt của Sư Chấn Thiên cũng lộ ra vẻ nghỉ ngờ. “Sao thế? Lẽ nào cậu cảm thấy bộ dáng này của tôi không đủ đẹp trai sao? Lẽ nào tôi phải vừa cao vừa mạnh mẽ, mới đủ để thể hiện khí phách của tôi sao?”

Nghe được lời này, Trần Bình nð nụ cười xấu hồ. “Anh phải biết rằng, chúng tôi đều là con người, nói chuyện với người có thân hình cao đến năm mét giống như anh, ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên cho lắm”

Nghe được lời nói của anh, Sư Chấn Thiên không nhịn được mà gật đầu trong mơ hồ.

Anh ta cũng không từ chối yêu cầu kêu mình biến nhỏ của Trần Bình.

Anh ta nỗ lực áp chế khí tức, rất nhanh đã biến thành cỡ của một chú chó to. Nhìn thấy bộ lông vàng óng của đối phương, Trần Bình đột nhiên cảm thấy đối phương chẳng khác gì một chú chó. “Tôi đã cố hết sức biến mình thành cỡ một chú chó to rồi đó.

Nếu cậu còn muốn tôi tiếp tục nhỏ hơn nữa, vậy đoán chừng chỉ có thể cắt thịt




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.