Trần Khánh Hoa, hơn tám mươi tuổi, trước giờ chẳng sợ ai.
Một đứa dưới vế ông ta muốn cùng ông đánh cược? Được thôi, cậu muốn chết thì tôi chiêu! Nếu Trần Bình đã nói vậy rồi, thế thì ông ta động thủ với người nhà mình cũng không cần lo bất cứ hậu quả về sau nào.
“Tốt, viết ra đi.”
Trân Bình đột nhiên gọi thuộc hạ của mình đem giấy bút tới.
Trần Khánh Hoa điên tiết hét lên: “Đây là cậu không tin lời của Trân Khánh Hoa tôi sao?”
Trần Bình cười haha nói: “Không phải không tin ông, mà là cần có một sự đảm bảo, một sự đảm bảo để tôi có thể không kiêng dè gì mà ra tay với nhà ông.”
Kiêu ngạo! Bây giờ Trân Khánh Hoa cuối cùng cũng nhận thức được sự kiêu căng từ trong xương cốt của Trần Bình! “Ha ha, nực cười!”
Trần Khánh Hoa cười lớn hai tiếng nói: “Chỉ dựa vào cậu, vẫn nghĩ mình thật sự có thể thắng sao? Được, viết thì viết! Cậu cứ chờ ngày bị tôi đuổi ra khỏi Trần thị đi!”
Nói xong, Trần Khánh Hoa nhấc bút viết điều khoản cá cược của hai bên lên giấy.
Kí tên, ấn dấu vân tay liên một mạch.
Trần Bình cầm lấy tờ giấy, nhìn một cái sau đó nhét vào túi, lạnh nhạt mà nói: “Tôi chờ đến cái ngày ông phải quỳ xuống.”
Nói đoạn anh ta dẫn người rời khỏi đó.
Mãi đến lúc Trần Bình đi rồi, Trân Khánh Hoa mới phẫn nộ gầm lên: “Cái tên oắt con chết tiệt này, lại dám bắt nạt nhà họ Trần mới, Trần Khánh Hoa tao nhất định sẽ đuổi mày ra khỏi Trần thị! Còn đứa con gái xấu xa kia, thêm cả máu mủ của mày, tao cũng sẽ cho xương nó hóa thành tro cốt!”
Hừ! Râm một tiếng, Trần Khánh Hoa đập mạnh cây gậy chống của ông ta xuống nên gạch đá cẩm thạch.
Tiếng râm này đã dọa Trần Dương Bá và Trần Lập Văn hoảng sợ.
Đồng thời, họ cũng biết ông lão nhà họ đang rất tức giận! Trần Lập Văn và Trần Dương Bá nhìn nhau một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.
“Ông à, cái tên Trần Bình đó thật quá láo xược rồi, ấy vậy mà dám nói chuyện với ông như thế, còn đánh cược với ông, con thấy hắn còn không biết mình sẽ chết như thế nào đâu!”
Lúc này Trân Lập Văn bước lên phía trước, đỡ Trần Khánh Hoa ngồi xuống, rót cho ông †a một tách trà.
——————-