Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2682: Chương 2682: Bị thương






Nghe nói vậy, Trần Bình lắc đầu.

"Những con sâu làm rầu nồi canh này căn bản là cử đi thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chúng ta ở đây bồi dưỡng họ cũng chỉ lãng phí thời gian."

"Càng quan trọng hơn là, sao ông biết trong đám người này sẽ không gây phiền phức cho chúng ta trong thời khắc mấu chốt chứ?"

Giọng điệu Trần Bình cứng rắn, ông cụ Hầu cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

| Đúng là nhiều khi ông cảm thấy những học sinh kia đều là thiên tài, cho nên cũng không muốn nhằm vào họ.

| Bây giờ thông qua lời nhắc nhở của Trần Bình, ông mới phát hiện ra, có lẽ hành động của Trần Bình mới là đúng.

"Không thành vấn đề, chuyện này giao cho tôi đi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong."

Nói xong, ông cụ Hầu quay người rời đi, không mang chút do dự nào.

| Bây giờ Trần Bình cũng coi như là tiếp nhận được một thế lực cỡ lớn, có điều anh cũng không hề có nửa điểm kiêu ngạo, ngược lại biểu cảm càng trở nên nghiêm túc.

| Bởi vì có được thế lực này, sẽ càng tăng thêm áp lực phía sau mình hơn. | Vấn đề cần giải quyết đầu tiên là vùng phong ấn.

Anh cảm thấy phải tạm thời giải quyết tốt tất cả mới nói đến việc tiếp nhận trường học, chuyện trường học cũng là một vấn đề lớn.

Đúng lúc này, Sư Chấn Thiên vội vã chạy về. - Phía sau anh ta dẫn theo một đống thành viên trong gia tộc yêu thú.

Nhìn dáng vẻ của đám người này, dường như đều bị thương nặng.

"Lão đại, nhanh cho tôi ít đan dược, người của chúng ta đều bị thương rồi!"

Sự Chấn Thiên nóng nảy nói.

Nghe vậy, Trần Bình liền lấy ra một hộp đan dược lớn, bảo bọn họ tranh thủ thời gian khôi

phục thương thế.

| Loại đan dược này giống như đường đậu đối với Trần Bình, cho nên cũng không tính là đáng tiền.

Càng quan trọng hơn là, những đan dược | này đúng là có thể cứu mạng.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao các người đột nhiên bị thương nặng như vậy?"

Trần Bình có hơi nghi ngờ, quan tâm hỏi.

Thực lực bọn họ không yếu, cộng thêm trong khoản thời gian này có đan dược chèo chống, thực lực của họ càng thêm tăng mạnh.

| Thậm chí bầy yêu thú này rảnh rỗi còn thích tắm gì đó, tố chất có thể càng thêm mạnh mẽ.

Ngay cả bọn họ mà cũng bị thế này, Trần | Bình không cách nào tưởng tượng nồi, đám người này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì nữa?

"Tôi nhớ anh mang đi rất nhiều đan dược, chẳng lẽ không đủ dùng sao?"

Trong lòng Trần Bình tràn đầy nghi hoặc.

Sự Chấn Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ, lau mồ hôi rồi thở dài một hơi.

"Lần này tôi mang theo rất nhiều đạn dược,

thế nhưng không ngờ, toàn bộ đều sử dụng hết! Yêu ma quỷ quái nơi này quá kinh khủng!"

Sau khi tỉnh táo lại, Sư Chấn Thiên liền nói hết những việc mình biết ra.

"Chúng tôi vốn đi tới vùng phong ấn, không ngờ sau khi yêu thú chui ra ngoài, lại có thêm một vài yêu ma nữa!

Thực lực của những yêu ma này không yếu, với cả bọn chúng như không có cơ thể nên không đánh trúng.

Lúc chúng tôi phát hiện mình đánh không lại, muốn chạy trốn, mới phát hiện đám yêu ma vậy chúng tôi lại.

Nếu không phải do chúng tôi chạy nhanh, đoán chừng đã chết sớm rồi!"

Sự Chấn Thiên nói một hơi toàn bộ câu chuyện ra.

| Những người khác vẫn còn sợ hãi trong lòng, đứng một bên vỗ ngực, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ dọa người.

| Trần Bình nhíu mày, anh đúng là chưa từng nghe nói có loại yêu ma này.

Xem ra yêu thú nơi này đã hoàn toàn biến hóa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.