Thanh Tà nghe nói như thế bèn nở nụ cười.
“Cho xin ý kiến một chút, còn có thể nghĩ như thế nào chứ?”
“Nếu chúng tôi phải mở rộng thế lực, mặc kệ kia có là lãnh thổ của Hoàng tộc nào, chúng tôi chắc chắn cũng phải phái người đi.”
“Hoàng tộc Bạch Trạch cũng không ngoại lệ.”
Hoa Tử Ngang nghe vậy liền tròn mắt nhìn Thanh Tà, cũng không nói gì.
“Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu sao? Tôi chính là ngụy thánh vô địch!”
Thanh Tà này cũng thật to gan lớn mật, mấy ngày trước vừa đến Hoàng tộc Bạch Trạch đã trực tiếp đến tìm Hoa Tử Ngang.
Vì trước đó đã gặp mặt nên Hoa Tử Ngang cũng biết Thanh Tà là người của Trân Bình, cũng chỉ gặp mặt Thanh Tà một lần.
Chưa bao giờ nghĩ tới vừa gặp mặt Thanh Tà đã trực tiếp nói với hắn rằng Điện Bắc Đẩu bọn họ chuẩn bị cắm rễ ở Hoàng tộc Bạch Trạch, bảo Hoàng tộc Bạch Trạch phối hợp một chút.
Lúc ấy ở đó không chỉ có Hoa Tử Ngang mà còn có Hoa Viễn Sơn đang ở phía xa nghe lén bọn họ, nghe được lời nói to gan lớn mật của Thanh Tà, Hoa Viễn Sơn cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Người trong cuộc như Hoa Tử Ngang lại càng ʍôиɠ lung hơn.
Nhưng mà câu sau của Thanh Tà khiến cho Hoa Tử Ngang và Hoa Viễn Sơn phía xa đều nhìn với một cặp mắt khác.
“Các điểm tình báo của Điện Bắc Đẩu được sắp xếp thông qua Hoàng tộc Bạch Trạch, điều này thể hiện sự tin tưởng của chúng tôi đối với Hoàng tộc Bạch Trạch, cũng đại diện cho thái độ của Điện Bắc Đẩu đối với Hoàng tộc Bạch Trạch sau này.”
“Trần Bình nói với chúng tôi rằng Hoàng tộc Bạch Trạch muốn giúp đỡ chúng tôi, có qua có lại, chúng tôi tình nguyện để hoàng tộc Bạch Trạch các ngài sắp xếp các điểm tình báo của hoàng tộc Bạch Trạch vào.”
“Nếu tương lai chúng ta đối nghịch, vậy các điểm tình báo của chúng tôi ở Hoàng tộc Bạch Trạch đều do các ngài nắm giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy điểm tình báo của chúng tôi.”
“Nhưng nếu chúng ta không đối nghịch và các ngài ủng hộ chúng tôi, vậy các ngài phải cho chúng tôi biết một số chuyện qua điểm tình báo của chúng tôi, ủng hộ bằng lời nói suông sẽ không thể bền vững.”
Lời nói này trực tiếp làm Hoa Tử Ngang và Hoa Viễn Sơn đều trầm mặc không nói gì.
Lời nói của Thanh Tà kia, không chỉ là bảo bọn họ truyền tình báo đến Điện Bắc Đẩu, mà còn thể hiện một ý tứ rằng nếu Hoàng tộc Bạch Trạch lừa gạt bọn họ, bọn họ cũng có thể dễ dàng phát hiện được.
Mặt khắc chính là cho dù Hoàng tộc Bạch Trạch có hành động gì, bọn họ sẽ biết đầu tiên.
Đây là tin tưởng, cũng là không tin tưởng.
Hơn nữa Thanh Tà lấy cái cớ này khiến cho bọn không có cách nào từ chối được, cuối cùng, Hoa Viễn Sơn vẫn là bảo Hoa Tử Ngang đồng ý với Thanh Tà, nên giữa hai người lúc này mới có một cuộc đối thoại này.
Thanh Tà nghe Hoa Tử Ngang nói xong, cười nói: “Ngụy thánh vô địch thì làm sao? Xét đến cùng, ngụy thánh vô địch thì cũng là người, không phải là thần.”
“Nếu là người thì sẽ có nhược điểm, có phương pháp để đánh bại.”
——————-