Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1318: Chương 1318: Căn cứ của nhà họ lạc






Nghe thấy thế, Zeus cau mày, nhìn chằm chằm vào Leo đang ngồi bên dưới, tức giận nói: “Leo, con là đứa con trai nối dõi đáng tự hào nhất của dòng họ Sainz và là đứa con trai yêu thích nhất của cha.

Con có biết điều con nói vừa rồi đại diện cho cái gì không?”

Leo khẽ giật mình, nhanh chóng giải thích: “Thưa cha, những gì Leo nói là sự thật.

Vì vị trí của Chủ Thần kế tiếp mà Amos đã liên kết với các thế lực bên ngoài và đàn áp con.

Cha, Amos lòng lang dạ sói, cậu ta muốn thay đổi triều đại, trực tiếp thay thế cha.”

‘Ầm”

Đột nhiên Zeus giơ tay lên, trong lòng bàn tay ông ta bắn ra vô số tia sét trắng xanh, tạo thành một tấm lưới điện bao bọc lấy Leo, nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.

Ông ta hét lớn: “Đủ rồi! Leo, điêu cha không mong đợi nhất chính là thấy hai anh em con quay lưng lại với nhau.

Chỉ là một vị trí Chủ Thần, con là người kế vị hay là em con thì đều là niềm vinh dự của Sainz.

Đừng tưởng cha không biết những việc mà con và Amos đã làm những ngày qua.

Cút ra ngoài.”

Sau khi gầm lên, Zeus giơ tay và trực tiếp vung Leo bay ra ngoài.

Leo rơi xuống đất, toàn thân run rẩy bởi vì khí thế vừa nãy của Zeus thật quá mức dọa người.

Trước mặt Zeus, Leo giống như một đứa trẻ lên ba đối mặt với một người đàn ông trưởng thành.

Leo sợ hãi đứng dậy, cúi đầu và im lặng rời khỏi đây.

Chỉ có điều trong nháy mắt lúc Leo rời đi trước cửa đá, anh ta ngấẩng đầu lên liếc nhìn cha đang ngồi trêи ngai vàng, năng lượng toàn thân tán loạn, quy tắc lực lượng cũng không ổn định lắm.

Tình trạng của cha thực sự tồi tệ.

Leo đứng trước cánh cổng đá hình tam giác sau khi rời khỏi cung điện của các vị thần, nỗi sợ hãi trong mắt Leo đã được thay thế bằng sự tức giận dữ dội.

Anh ta liếc nhìn tòa cung điện rồi quay lưng bước đi.

Lần này trong nháy mắt khi Leo rời khỏi, trêи đỉnh chóp nhọn của tòa cung điện, một quả câu lóng lánh tỏa sáng.

Zeus trong tòa cung điện cũng nhận được thông điệp từ quả cầu kim loại.

Ông ta ngồi ở trêи ngai vàng nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự phức tạp, ông ta tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình chọn sai rồi sao?”

Nói xong, tòa cung điện chìm vào sự im lặng chết chóc.

Ánh mắt quay về nơi Trần Bình và Diệp Phàm ở bên này.

Lúc này, hai người đứng sau Georgina, nhìn chằm chằm vào Georgina đang vận hành máy tính. ——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.