Nghe xong câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt! Cái gì? Người này lại dám kiêu ngạo như vậy! Xung quanh đều là những vệ sĩ được huấn luyện của nhà họ Tôn đấy, tất cả đêu được trang bị vũ khí đầy đủi Như thế này dù cho ở bất kỳ chỗ nào thì cũng không phải người bình thường có thể chống lại được! Cho dù là có ông Bạch ở đây, vào lúc này cũng không thể làm gì được.
Dù sao thì xung đột với một dòng họ có lực lượng đặc biệt như nhà họ Tôn, sẽ không dễ chịu đâu.
“Hahaha!”
Sau khi nghe những lời của Trần Bình, Tôn Trạch Diệu lập tức cười nhạo, sau đó mắng: “Mày đang nói cái gì vậy? Nhà họ Tôn bọn tao không thể sống yên ổn ở Thượng Hải sao? Mày định hù dọa ai chứ? Mày tưởng là mang ông Bạch ra thì cậu chủ đây sẽ sợ mày sao? Không thấy xung quanh đều là người của nhà họ Tôn hả?”
Trần Bình cười nhạt, khóe miệng có chút giêu cợt.
Chính cái vẻ giễu cợt này làm cho Tôn Trạch Diệu nổi giận! Anh ta chỉ vào Trần Bình và gầm lên: “Thằng nhóc con, tao không cần biết mày là ai, lập tức quỳ xuống xin lỗi tao ngay! Nếu không, tao sẽ giết mày cả ông Bạch!”
Nếu mà để so sánh với kiêu ngạo.
Bây giờ Tôn Trạch Diệu thậm chí còn kiêu ngạo hơn! Xung quanh đều là người của nhà họ Tôn, anh ta còn sợ ai chứ? Hơn nữa, với tiếng gầm của Tôn Trạch Diệu, những vệ sĩ của nhà họ Tôn, toàn bộ bước đến phía trước! Bịch bịch! Âm thanh này làm rung chuyển toàn bộ tầng ba của Túy Mộng Đình! Nhiều người ở đây lập tức chạy toán loạn, sợ bị liên lụy.
Tuy nhiên.
Ngay cả khi đối mặt với tình huống như vậy, vẻ mặt Trần Bình vẫn bình tĩnh nhìn Tôn Trạch Diệu, nói: “Được rồi, tôi sẽ cho anh một lựa chọn, lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho nhà họ Tôn các người.”
Tất cả mọi người ở đây đều hít sâu một hơi! Chuyện đã như thế này rồi, vậy mà Trần Bình vẫn còn không biết điều, rõ ràng là không để Tôn Trạch Diệu và nhà họ Tôn vào trong mắt!
——————-