Lúc này, Bạch Kim Ngân không dám đối xử với Trần Bình như người bình thường nữa.
Trong mắt anh ta, Trần Bình hoàn toàn giống như một vị thần.
“Cậu là người tu hành đúng không?”
Bạch Kim Ngân có chút tò mò hỏi Trần Bình.
Bình thường, anh ta luôn cười tít mắt như Phật Di Lặc.
Bây giờ khi gặp nguy hiểm, anh ta vẫn nỡ nụ cười bình tĩnh.
Thấy dáng vẻ Bạch Kim Ngân như vậy, Trần Bình cảm thấy rất có thiện cảm.
“Anh không phải cũng như thế sao?”
Trần Bình mỉm cưỡi.
Anh không nói gì nhiều.
Năng lực của đối phương đã đạt đến đỉnh của tầng thứ bảy, rõ ràng chỉ còn cách Bán bộ Bì Ngạn một đoạn ngắn nữa thôi.
Chỉ cần cố gắng một chút thì anh ta có thể đạt đến cảnh giới của Bán bộ Bỉ Ngạn trước bốn mưới tuổi.
Trần Bình ở trong lòng đánh giá Bạch Kim Ngân.
Mặc dù anh ta có hơi lớn tuổi nhưng năng lực không yếu, thậm chí còn rất mạnh so với đa số người tu hành bình thường.
So sánh với Phó Nhị Đại đã sắp ba mươi tuổi, luôn có dáng vẻ con nhà giàu, năng lực còn yếu như vậy thì có khi đến lúc chết cũng không thể trờ thành người tu hành của Bán bộ Bỉ Ngạn.
"Cậu còn trẻ mà tu vỉ đã cao hơn tôi.
Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ”
Bạch Kim Ngân có chút lúng túng nói.
Giờ đây, anh ta sùng bái Trần Bình từ tận đáy lòng.
Trần Bình sở hữu năng lực cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại khiêm tốn.
Cho dù đã tặng đồ vật của mình cho anh ta mà vẫn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Phó Nhị Đại hơi khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào Trần Bình và Bạch Kim Ngân.
Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được một chút.
Có lẽ sự tấn công khó hiểu này chỉ nhắm vào
- ------------------