Ngay tại lúc đó Hồng Phong điên cuồng cười lớn, chế giễu nói: “Con mẹ nó! Mày đúng thật là ngu mà.
Mày nói cái gì, chú hai của tao sao? Mày có biết chú hai của tao làm gì không hả? Mày cho là biết được tên của chú hai tao, ông nội mày đây sẽ sợ mày chắc?”
Hồng Phong cười cười, gương mặt lạnh lùng chán ghét.
Cái thằng ngốc này, lại còn biết cả tên họ của chú hai mình.
Có chút thú vị rồi đây.
“Chú hai của tao ở trong nước là cậu hai nhà họ Hồng.
Là em ruột của ba tao.
Thông thường những chuyện làm ăn đều do chú hai tao xử lý, dưới trướng có mấy trăm anh em! Mày cũng không đi nghe ngóng nghe ngóng, chú hai của tao là người như thế nào, đi đến đâu, ở đó có vạn người kính trọng đợi ở đó.”
Hồng Phong nói những lời này, thái độ vô cùng tự hào.
Cả đời này của anh ta, mong muốn được trở thành, chính là giống chú hai anh hùng đại dũng.
Anh ta không muốn giống như ba mình chỉ là một người kinh doanh.
Thương hội Hồng môn, trước đây đều là văn võ hai hệ kinh doanh.
Ba của Hồng Phong là người có tài văn chương, quản lý cả ngoại đường một nhà họ Hồng, cũng chính là những vụ làm ăn trong nước.
Chú hai của Hồng Phong, cũng chính là cậu hai nhà họ Hồng, quản lý nhân lực cả ngoại đường một nhà họ Hồng, cũng chính là quản lý con cháu đệ tử của nhà họ Hồng.
Đều là người học võ.
Mà Hồng Phong, thì muốn trở thành người mạnh mẽ như chú hai anh ta.
Như vậy mới bá đạo! Nhưng mà, tiếp theo sau đó, một câu nói của Trần Bình, lại khiến Hồng Phong sửng sốt nửa ngày trời.
“Hồng Phong, chẳng lẽ mày không biết chú hai của mày sống chết không biết thế nào hay sao?”
Trần Bình lạnh lùng nói, ánh mặt lộ ra vẻ tàn khốc.
Hồng Phong nghe thế, lòng mày nhíu lại, sao đó dữ dội gào thét: “Ð** con mẹ máy nói gì thế? Mày dám nguyền rủa chú hai của tao hả? Ông đây sẽ đập chết mày!”
Thái Vận nghe thế, trực tiếp vung tay ên vẫy, lớn tiếng nói: “Nhanh! Trói Trịnh Thái lại, còn Trần Bình thì trực tiếp bẻ gãy chân tay cho tao, rồi mang đến văn phòng, để cậu chủ Hồng xử lý.”
Thái Vận hạ mệnh lệnh xuống.
Trong giây lát, sau lưng gã ta mười mấy tên côn đồ bao gồm luôn cả nhưng người đứng ngoài cửa đã nhanh chóng bao vây lấy Trần Bình và Trịnh Thái, toàn bộ đều cầm vũ khí lên, cả đám đều nhào lên.
Lớn tiếng hò hét! Hiện trường hỗn loạn! Một người trong đó, trực tiếp nhắm vào đầu của Trần Bình mà đánh tới! “Cậu Trần, cần thận!”
Trịnh Thái lạnh giọng la lớn nói, nhanh như chớp nhào tới, đẩy Trần Bình ra, chân sau thì đá lên, trực tiếp đánh trúng ngực của tên côn đồ đang cầm côn sắt.
——————-