Người của Luyện Đan tông đều mang vẻ khinh thường trên mặt, theo bọn họ nghĩ, Trần Bình cũng chỉ là chỗ dựa tương thân tương ái, hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết.
Trần Bình cũng không biết, mình đã bị người ta theo dõi vô cớ, anh còn tưởng những tên kia sẽ biết khó mà lui, dù sao đã bị từ chối thế rồi thì có rất ít người không biết xấu hổ mà tiếp tục dòm ngó tới.
Có điều anh vẫn quá coi thường sức ảnh hưởng của thiên tài.
Thiên tài như Cổ Nhạc Nhạc luôn cực kỳ được hoan nghênh.
“Lão đại, tôi cứ cảm thấy bây giờ đám người kia đứng trước cửa hàng mình xì xào bàn tán là có ý đồ xấu gì, chẳng lẽ bọn họ tính ra tay với cửa hàng này của chúng ta sao?”
“Ha ha, nếu bọn họ dám, vậy ông đây sẽ trực tiếp làm thịt!”
Cổ Nhạc Nhạc và Sự Chẩn Thiên cũng không nhịn được đứng ở cửa nói chuyện, bọn họ sớm coi cửa hàng này như bảo bối của mình, nếu ai dám đến phá hư, vậy chỉ có một con đường chết thôi.
Trần Bình nhún vai, anh cũng không thèm để ý tới.
“Bọn họ muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan tới tôi, với cả tôi cũng không thèm để ý hành động của bọn họ, có lẽ đám người kia chỉ đơn giản là tới tìm chút phiền phức mà thôi.”
| Trần Bình tự mình pha ấm trà, dù sao những tông môn kia đúng là ngang ngược vô cùng, nhưng anh không thèm để vào mắt.
Buổi tối, Trần Bình nhàm chán đóng cửa hàng, cũng không có gì nhiều mà làm. Hôm nay người ở nơi này đúng là nhiều cho nên bọn họ cũng không mở cửa kinh doanh được.
Mà một nhóm quần chúng vây xem khi nhìn Trần Bình ra gia cao cũng lập tức lựa chọn từ bỏ, bọn họ không dám nghĩ gì tới đồ trong cửa hàng của Trần Bình.
Đám người này lặn lội đường xa tới đây tham gia khảo thí của tông môn đã tốn không ít tiền rồi, bây giờ mà lại bỏ ra một đống tiền mua sắm linh tinh, đây đúng là lãng phí. | Những gia đình có điều kiện tương đối thì cảm thấy khinh thường những thứ đồ này của Trần Bình, mà đám người có tiền cũng tới dạo một vòng quanh cửa hàng của Trần Bình.
Đương nhiên bọn họ có rất nhiều tiền, nhưng lại không xem trong cửa hàng của Trần Bình.
Những đan dược gì đó đã sớm không còn làm bọn họ thấy kinh ngạc, đối với chuyện Trần Bình ra giá cao thế này, bọn họ cũng không muốn để ý, dù sao ai cũng cho rằng đây là một tên nghèo khố rách áo ôm.
Chỉ có nghèo đến phát điên mới bản đồ đắt như vậy. Cho nên hết ngày, ngoại trừ mấy ông già kia, Trần Bình không bán ra bất kỳ thứ đồ gì được. Có điều Trần Bình không nản chí, chút tiền này đối với anh cũng không quan trọng.
Ngày hôm sau, số người xếp hành tiến hành khảo thí kia xuất hiện ngày càng nhiều, trong đó có một chàng trai đi vào cửa hàng của Trần Bình, sau khi xoắn xuyết một hồi thì quyết định mua loại đan dược rẻ nhất, tốn ba triệu nguyên thạch.
Đối với việc tự dưng bản được hàng này, Trần Bình cũng có hơi nghi hoặc, nhưng anh không ngờ, trừ mấy lão khách cố định kia thì không có khách hàng khác nguyện ý tới.
Rõ ràng là có kẻ đã ở bên ngoài nói xấu anh, cho nên chuyện làm ăn của cửa hàng mới kém như vậy.
Ngay xế chiều hôm đó, lúc Trần Bình đóng cửa hàng, đột nhiên có người tìm tới, nhìn dáng vẻ thì như là tới gây phiền phức.
Đám người này trực tiếp bao vây quanh Trần Bình, trên mặt ai cũng là vẻ khinh thường, xem ra đúng là đến gây sự.
Thấy cảnh này, Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được phóng qua, trong lòng anh ta không biết rốt cuộc đám người này muốn làm gì, nhưng nói tóm lại là anh ta cảm thấy bọn họ rất ngứa mắt.
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Sư Chấn Thiên cực kỳ hung ác nhìn bọn họ, trên mặt cũng mang theo vẻ không nhịn nổi.
Đám người này không hề có bất kỳ ý sợ gì mà trực tiếp cầm vật trong tay ném về phía Trần Bình.
“Nhanh chóng cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, anh bản đồ gì mà làm cho người chúng tôi ăn xong liền xảy ra vấn đề rồi!”
Nhìn một đồng lớn đồ mà họ ném tới, Trần Bình không nhịn được mà nhíu mày, không ngờ bọn họ lại ngang ngược như vậy, xem ra bọn họ đang gặp chuyện gì rất khó khăn rồi.
“Có chuyện gì từ từ nói, đừng động chân động tay, tưởng mình là gốc hành à?”
Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc lập tức ngăn trước mặt Trần Bình, bọn họ là thủ hạ đắc lực của Trần Bình, đường nhiên phải đứng ra nói gì đó.
Mà lúc này Trần Bình cũng phối hợp với đám người, tiếp đến nói chuyện tử tế một phen, anh muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhìn có vẻ như đã có chuyện gì đó vượt qua sức tưởng tượng của mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ còn cần chúng tôi nói sao? Tôi rợ chúng tôi nói ra sẽ khiến cho anh mất hết thể diện.”
“Chính anh bán ra thứ gì mà trong lòng không có dự đoán sao?”
Đúng lúc này một tên đàn ông đứng ra, nói rõ mọi việc cần thiết, lúc này Trần Bình cũng coi như hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Thì ra lúc sáng có người đến chỗ mình mua ít đồ, kết quả sau khi ăn xong, cơ thể xảy ra chút biến cố, cho nên bây giờ bọn họ muốn tìm đến gây chuyện.
Sau khi biết chuyện này, biểu cảm của Trần Bình cũng trở nên có hơi xán lạn, không ngờ đám người này lại cuồng vọng đến thế, hơi một tí là đến tìm phiền phức, đúng là có chút ngang ngược.
Với cả, Trần Bình biết rõ đồ của mình tuyệt đối không có vấn đề gì, cho nên tất cả đều có thể chứng minh những người này giở trò quỷ.
Quả nhiên người sợ nổi danh, heo sợ mập, anh không ngờ mình lại tự mang đến nhiều phiền phức cho bản thân như vậy.
Trần Bình không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có người cố ý nhằm vào mình, cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Sắc mặt Trần Bình cũng không khá lắm, anh chỉ muốn bây giờ đi thu thập cái tên ngang ngược kia thôi.
“Nhanh đến tìm tin tức, thân phận người này cho tôi, tôi thật muốn biết rốt cuộc dự định của kẻ đó là gì, với cả nhất định phải trừng trị kẻ này mới được.”
Người này có thể không mua đồ, cũng có thể nhắm vào mình, nhưng tuyệt đối không thể tung ra lời đồn nhảm nhí được.
“Bây giờ tôi sẽ đi điều tra, tôi tin chuyện này không có vấn đề gì lớn, người ở chỗ này không nhiều, muốn điều tra tin tức, thân phận của kẻ đó cũng đơn giản thôi.”
Lúc người kia mua đồ cũng lấy ra một chút đồ ăn vặt, Trần Bình cũng cẩn thận nhìn thoáng qua, cũng chỉ phát hiện được thế.
- ------------------