Câu nói này của Trần Bình, thật sự là vô cùng bá đạo! Câu nói lúc trước mà Vệ Thái Anh nói, giờ anh trả lại cho Vệ Thái Anh.
Giờ phút này, tất cả mọi người đang trốn ở trong góc sảnh chính vây xem, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đặc biệt là khung cảnh một cước đánh bay Vệ Thái Anh lúc nãy của Trần Bình, đã làm cho bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Điều này là không thể! Một thằng nhóc vô danh, vậy mà võ công lại lợi hại như thế Ở bên cạnh, mười mấy vệ sĩ mặc chiến phục đứng đó, nhìn thấy lão đại mình bị một chiêu đánh bại, tất cả liên lộ ra vẻ mặt hung tợn khác thường, đồng loạt rút súng hướng vê phía Trần Bình.
Bầu không khí lập tức trở nên thật căng thẳng.
Trần Bình tư thế hiên ngang, dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tất cả.
“Ha ha, muốn đọ hỏa lực sao?”
Trần Bình lạnh giọng hỏi.
Lúc này, Vệ Thái Anh đã đứng lên, trầm giọng quát: “Thu hết súng lại cho tao! Cậu ta là đối thủ của tao, tao muốn tự tay đánh bại cậu ta!”
Vệ Thái Anh đầu óc đờ đẫn, hai tay nắm chặt, cơ bắp gân xanh nổi cuồn cuộn như khủng long bạo chúa.
Anh ta vừa ra lệnh, tất cả vệ sĩ đều đồng loạt lui ra sau, để lại một khoảng không gian rộng.
Vệ Thái Anh nhíu mày, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Trần Bình, từ trong cổ họng phát ra tiếng gâm gừ như dã thú, nói: “Tốt lắm! Cậu là kẻ địch đầu tiên tôi gặp phải, nhưng cũng sẽ là kẻ cuối cùng! Cậu thật sự làm tôi bực mình rồi đấy! Nếu đã như vậy, cậu chuẩn bị tinh thần chết ở đây đi!”
Dứt lời, Vệ Thái Anh toàn thân phát ra một làn khí lạnh lẽo, uỳnh một tiếng, một âm thanh nổ vang truyền tới.
Tất cả mọi người liên thấy một bóng người vụt qua.
Sau đó, Vệ Thái Anh đấm tới một quyền ngay phía mặt Trần Bình.
Nắm đấm này, mang theo cuồng phong, khiến xương cốt người ta đau nhức! Nhưng đúng lúc ấy Trần Bình cũng đấm ra một cú.
Uỳnh! Hai nắm đấm đụng nhau, sự va chạm ấy khiến Vệ Thái Anh phải lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.
Vệ Thái Anh nhíu chặt lông mày, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới cú đấm của mình
——————-