Nghe được những lời này, Tôn Văn Thiên sợ tới mức hai chân mềm nhũn! Đem Túy Mộng Đình thành một quả hồng mềm, đó chính là đang xúc phạm đến Túy Mộng Đình! Tại dây, nhiêu người bị khí thế của Dịch Văn Bỉnh chèn ép không chịu nổi.
Quá mạnh mẽt Khí thế cùng uy nghiêm này, không hổ là Dịch Văn Bỉnh! “Trả lời tôi!”
Dịch Văn Bỉnh trầm giọng hét lên, trong mắt anh ta có một chút lạnh lẽo! Lúc này Tôn Trạch Diệu đang cực kỳ hối hận, tại sao Dịch Văn Bỉnh lại xuất hiện chứ? Bây giờ phải làm gì đây? Lập tức, Trương Gia Long và Lý Tiêm Trạch đang ở bên cạnh anh ta, cũng âm thầm lùi lại, trốn vào đám đông.
Tôn Trạch Diệu liếc nhìn Tôn Văn Thiên ở một bên, quanh co một lúc lâu, không biết nên nói thế nào.
Tôn Văn Thiên vội vàng nói: “Quản Lý Dịch, anh hiểu lầm rồi, con trai tôi không có ý đó, ý của nó là…”
“Đến lượt ông nói à? Tôi đang hỏi con trai ông!”
Dịch Văn Bỉnh lạnh lùng mắng! Đây là ở trước mặt mọi người không cho Tôn Văn Thiên mặt mũi, vẻ mặt ông ta trâm xuống, khóe miệng run rẩy, có chút khó thở, và bàn tay nắm chặt lại.
Sau đó, Tôn Văn Thiên quay đầu lại và giận dữ mắng Tôn Trạch Diệu: “Còn đứng ngẩn người ở đấy làm gì? Mau lập tức xin lỗi hai người anh em này đi!”
Tôn Văn Thiên đã rất tức giận! Dù sao thì, ông ta vẫn là gia chủ của nhà họ Tôn và cũng là cha của Tôn Trạch Diệu! Lúc này, nhìn thấy cha mình vô cùng tức giận, Tôn Trạch Diệu có chút sợ hãi.
Anh ta cay đắng nhìn chằm chằm Trần Bình, sau đó rụt rè đi qua chỗ Dịch Văn Bỉnh, đi tới gần hai người vệ sĩ, cúi đầu xin lỗi: “Tôi thực sự xin lỗi.”
Nói xong anh ta quay đầu nhìn Dịch Văn Bỉnh hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
Dịch Văn Bỉnh hừ lạnh, khoanh tay đứng nhìn Tôn Văn Thiên nói: “Cậu chủ nhà họ Tôn của ông, phải dạy bảo cho thật tốt đi, nếu không, Túy Mộng Đình chúng tôi mà làm ra chuyện gì thì nhà họ Tôn các người hối hận đã không kịp rồi.”
Nghe được những lời uy hϊế͙p͙ này, trêи đầu Tôn Văn Thiên lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Cảm ơn quản lý Dịch đã giơ cao đánh khẽ, tôi lập tức đem đứa con vô dụng này vê.”
Ngay sau khi nói xong, Tôn Văn Thiên quay đầu lại, nháy mắt và ra hiệu cho Tôn Trạch Diệu, ý bảo mang người rời đi.
Nhưng mà.
Lúc này, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
“Tôi đã cho các người đi rồi sao?”
Âm thanh này khiến Túy Mộng Đình vốn đang im lặng, càng trở nên yên tĩnh hơn! Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Trần Bình.
Người này còn muốn làm gì nữa? Dịch Văn Bỉnh đã ra mặt và đã buông tha cho nhà họ Tôn.
Anh chàng này lại muốn làm ồn ào tiếp sao?
——————-