Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 509: Chương 509: Combo quà sang trọng! Trần Bình bá đạo!




Câu nói này, khiến mấy tên bịt mặt đó kính ngạc đến mức quay sang nhìn nhau.

Bọn họ lại nhìn kỹ lại, trong phòng, ngoài mấy chiếc giường, đã không còn ai khác! Chuyện gì vậy? Rõ ràng là phòng bệnh này mà! Người đã đi đâu rồi? “Con mẹ nó! Con mẹ cậu định dọa dẫm ai vậy?!”

Người đàn ông bịt mặt cầm đầu đó, trong lòng dứt khoát, đôi mắt lóe sáng, trực tiếp xé lớp vải bọc thanh kiếm trong tay ra, đề lộ lưỡi kiếm sảng loáng.

Thế nhưng, Trần Bình vẫn quay lưng lại với bọn họ, đã biết chuyện bọn họ vừa xông vào ở dưới tầng.

Còn cùng lúc đó, dưới tầng.

Tâm 10 vệ sĩ mặc vest đen, đã được trang | bị đầy đủ vũ trang xông lên! Trần Bình quay người lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, nhìn sang mấy người ở cửa, nói: “Chúc mừng các người đã nhận được combo quà sang trọng, xin hãy kiểm tra.”

“Tra cái con mẹ mày!”

Người đàn ông bịt mặt đó nổi cơn thịnh nộ gào lên, tiếp đó định xông lên chém chết Trần Bình! Thế nhưng.

Râm! 1 bàn chân to lớn, trực tiếp đạp mạnh lên ngực hắn ta! Người đàn ông bịt mặt đó, cả người lẫn kiếm, đều bay ra, và mạnh lên bức tường trắng phía sau, phát ra 1 tiếng rầm! Tiếp đó, bộp 1 tiếng.

ra bọt trắng, không rõ sống chết! Còn cùng lúc đó, trong phòng, không biết từ đầu, liền có rất nhiều người có thân hình cường tráng mặc vest đen lao ra! Hóa ra, bọn họ vẫn luôn nấp phía sau tấm rèm! Mấy người đó thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu định bỏ chạy: “Mau chạy!”

Thế nhưng.

Chưa đợi Trần Bình ra lệnh, mấy người có thân hình cường tráng mặc vest đen ấy, trực tiếp xông lên, chiến đấu với bọn họ! Còn cùng lúc đó, trong đại sảnh bệnh viện, đã có tầm 10 vệ sĩ mặc vest đen xông vào, toàn là người của Trịnh Thái.

Trực tiếp xông lên từ thang máy và cầu thang, trong chớp mắt, đã khống chế được toàn bộ mười mấy tên bịt mặt này! Trong 1 phòng bệnh khác, mười mấy tên bịt mặt, mặt mũi sưng tấy, khẩu trang đã bị tháo bỏ, đều lần lượt quỳ dưới đất.

Trần Bình liền ngồi xuống chiếc ghế trước mặt bọn họ, thân hình nghiêng lên phía trước, hai cánh tay đặt lên trêи đầu gối, trong tay còn đang nghịch ngợm 1 chiếc bật lửa.

Cạch! Chiếc bật lửa được bật lên, châm 1 điếu thuốc, Trần Bình rít 1 hơi, phả khói, sau đó nhìn bọn họ, lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Ai cử các người tới đây?”

Nếu không phải vì trước đó Chung Vân đã nhắc nhở, sau khi bọn họ tới bệnh viện, liền phát hiện đã bị người ta theo dõi, thì Trần Bình thật sự không biết, lại vẫn có người muốn âm thầm lấy mạng của anh! Không thể tha thứ 2 người đàn ông dẫn đầu đó, cúi đầu, không họ he 1 câu nào.

Trần Bình nhướng mày gật đầu, nói: “Có khí phách đấy.”

Nói xong, anh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho 2 người, trực tiếp lôi 1 người đàn ông trong đó ra.

Sau đó, Trần Bình đứng dậy, bước tới, cầm 1 chiếc búa lên, phẫn nộ đập túi bụi lên người người đàn ông đó! Rầm rầm rầm! Khung cảnh này, khiến những tên đang quỳ đó sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Có tên không chịu nổi, liền khóc nấc lên, còn đái ướt quần! Sau khi đánh đập túi bụi xong, Trần Bình đứng dậy, xoay xoay tay, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, phá mạnh 1 hơi, nhìn sang mười mấy người đang quỳ đó, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi sẽ chọn bừa, cơ hội chỉ có 1 lần.”

Vừa dứt lời, Trần Bình liên chọn 1 người đàn ông gây gò.

Tên đó, lúc bị vệ sĩ mặc vest đen lôi ra, liền sợ đến mức đôi chân mềm nhũn.

“Thế nào, có thể trả lời tôi không?”

Trịnh Thái, lấy ra 1 xấp tiên, vứt lên phía trước cần cậu nói ra, tôi sẽ thả cho cậu đi cùng số tiền này.”

Người đàn ông đó nhìn đống tiền rải rác trêи sàn nhà và đại ca đã bị đập tan xương nát thịt ở bên đó, liền gật đầu lia lịa nói: “Là ông chủ Phụng, Phụng Vạn-ông chủ Phụng!”

Trần Bình trầm mặc trong giây lát, quay người, ra hiệu cho Trịnh Thái đưa những người này ra ngoài.

1 lúc sau, Trịnh Thái và Chung Vân bước vào, cung kính đứng phía sau Trần Bình.

“Cậu Trần, bước tiếp theo nên làm thế nào?”

Trịnh Thái hỏi.

Anh không ngờ rằng, Phụng Vạn lại dám ra tay với cậu Trần.

Trần Bình im lặng, rồi nhìn sang Chung Vân, hỏi: “Ông chủ Chung, ông có đề nghị gì không?”

Sắc mặt Chung Vân bình thản, nghĩ 1 lúc, nói: “4 anh em Phụng Thị, không đơn giản như vẻ bề ngoài, tôi có thể sử dụng quan hệ của mình, phong tỏa Phụng Triều Các, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Phụng Triều Các của thị trấn Lạc Phụng, vô cùng nổi tiếng trong nước, hơn nữa, phía sau còn có 1 ông trùm nào đó chống đỡ.

Nếu thật sự muốn động vào bọn họ, tôi phải quay về xin lệnh của đại ca tôi.”

Những lời nói của Chung Vân, khiến Trần Bình nhíu chặt lông mày.

Phụng Vạn, phía sau còn có người thuộc tầng lớp cao hơn đang chống lưng cho? Là người phía sau Trần Nhược Lan sao? Ánh mắt Trần Bình nheo lại, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, nói: “Nếu tôi muốn động vào ông ta thì sao, theo như suy đoán của ông, người phía sau ông ta liệu có cứu ông ta không, hay là, ông trùm phía sau, có thể chống lại được tôi không?”

Chung Vân ngước mắt, nhìn Trần Bình, mãi lâu sau, mới nói: “Có thể Trong chớp mắt! Hàng lông mày của Trần Bình nhíu sâu hơn! Trịnh Thái đứng bên cạnh, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm! Vậy mà lại có người có thể chịu nổi thủ đoạn của cậu Trần! Đây, đây là ông trùm nào, mà có thể có năng lực đó chứ! Trần Bình cũng trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng.

Trước giờ anh không phải người cậy thế để ức hϊế͙p͙ người khác, tuy Trần Thị nắm giữ rất nhiều tài sản của toàn thế giới, cũng có sức mạnh tiềm ẩn và mối quan hệ của riêng mình.

Thế nhưng, đây giống như ngai vàng, có rất nhiều người đang nhắm tới.

Huống hồ, Trần Thị còn phân chia ra làm nhánh chính và phân nhánh, kìm hãm lẫn nhau về mọi mặt.

Còn đối với một vài lĩnh vực đặc thù hoặc người đặc biệt nào đó, nếu Trần Thị muốn động bại! Lần 1, lần 2, đều thất bại!”

Phụng Vạn nổi cơn thịnh nộ, chỉ lên em thứ 2 của mình giận dữ trách mắng.

Thất bại rồi! Lại thất bại rồi! Hơn nữa, người đã bố trí còn bị đối phương bắt giữ.

Vẻ mặt Phụng Sô cũng dằn vặt và phẫn nộ, siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: “Anh cả, tên cậu Trần này không dễ đối phó, có người như Chung Vân ở bên cạnh cậu ta, chúng ta……”

Bốp! Phụng Vạn trực tiếp giáng 1 cái tát mạnh lên mặt Phụng Số, tức giận gào lên: “Đừng kiếm cớ với tôi! Người của cậu bố trí đều là lũ vô dụng! Tại sao không tìm những người ở sân boxing ngầm, tìm 1 lũ côn đồ vớ vẩn như vậy thì có ích gì!”

Phụng Sô cúi đầu, không còn viện cớ nữa.

Ông ta đã tính sai.

Vốn tưởng rằng đâu vào đấy, đã nắm chắc phần thắng.

Nhưng không ngờ rằng, đối phương lại suy tính kỹ càng như vậy.

Đúng lúc này, 1 nữ trợ lý đeo đôi giày cao gót, mặc váy ôm hông, thân hình bốc lửa xông vào, mới đầu là cung kính gọi 2 tiếng ông chủ, sau đó mới vội vàng nói: “Ông chủ, dưới tầng có người tìm ông.”

“Ai”

Phụng Vạn giận dữ quát lên hỏi.

Lúc này, chân trời đã xuất hiện 1 vệt trắng bạc.

Nữ trợ lý giật mình, vội nói: “Trần…… Trần Bình.

Còn có cả Chung Vân – quản lý chung ”

Phụng Vạn vừa nghe thấy, đôi mắt liền toát lên vẻ lạnh lùng.

Bọn họ, đã tới!——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.