Trọng Hướng Minh vội vã đi tới, nhìn từ xa, người đang bị cả đám vây quanh vậy mà lại là ngài Trần! Không ổn rồi! Trọng Hướng Minh hoảng loạn chạy đến, cúi người, vô cùng cung kính nói: “Ngài Trần, làm cho ngài sợ hãi rồi, những việc tiếp theo giao cho tôi đi.”
Một câu ngài Trân khiến cho không ít người đang đứng ở đây lập tức sững sờ! Đới Anh Tuấn và Lý Dao nhìn cảnh tượng đột ngột này, trong lòng bỗng nhiên giật thót.
Ngài Trần? Lý Dao cũng vô cùng sững sờ, cả người giống như mất hôn mất vía.
Trần Bình… sao lại có thể được người ta gọi là ngài Trân cơ chứ? Đợi đã! Trong lòng Đới Anh Tuấn đột nhiên run lên! Người này, người này là giám đốc của tập đoàn bất động sản Phi Dược, Trọng Hướng Minh! Nhưng mà, bây giờ, vào giờ này khắc này.
Trọng Hướng Minh đang đi tới đây, hơn nữa lại còn cung kính gọi tên Trần Bình vô dụng này là ngài Trần! Thấy Tào Quân và Lý Dao nhìn mình đầy nghi ngờ, trong lòng Trần Bình cũng run lên.
Hỏng bét, nếu như thân phận của mình bị lộ ra ở Thượng Hải, vậy thì những người đang nấp trong bóng tối nhìn mình chăm chằm nhất định sẽ lân ra mục đích mình tới đây lần này.
Đến lúc đó, nói không chừng sẽ gây ra những rắc rối không đáng có, thậm chí sẽ tạo thành thương tổn cho em gái! Trần Bình bắt buộc phải tạm thời che giấu chuyện này.
Vì vậy, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Trọng Hướng Minh, chỉ một ánh mắt đã lập tức khiến cho Trọng Hướng Minh sợ tới nỗi lắp bắp không nói ra được câu nào.
Trọng Hướng Minh vô cùng sửng sốt, nhưng ông ta rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
Lỗ Hóa Nhạc từng dặn ông ta, thân phận của ngài Trần cần phải giữ bí mật.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta phải tiếp đón Trần Bình ở phòng VIP trêи lầu, vì vậy Trọng Hướng Minh lập tức đổi giọng, nói: “Người đến đều là khách, các người đối xử với khách của Trọng Hướng Minh tôi như vậy, có phải là không để tôi vào mắt đúng không!”
Đới Anh Tuấn bị dọa tới nổi trêи trán đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi liếc mắt nhìn Lý Dao đang đứng bên cạnh.
“Giám đốc Trọng, ý của chú là gì?”
Đới Anh Tuấn không dám lỗ mãng với Trọng Hướng Minh.
——————-