Một trong ba nhân vật đứng đầu đất Thượng Hải! Mỗi một hành động cử chỉ của ông ta đều có thể làm rung chuyển cả Thượng Hải! Thế lực của ông Bạch đã ăn sâu bén rễ ở Thượng Hải trong suốt ba mươi năm qua, vô cùng kiên cối Có biết bao nhiêu người muốn khiêu chiến với ông Bạch, nhưng kết quả thì sao? Tất cả đều chết ở trong tay đàn em của ông Bạch! Còn anh chỉ là một thằng nhãi không tên không tuổi, nói dễ nghe một chút thì là quyên cước cũng khá lợi hại, nhưng nói thẳng ra chính là đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Bốn tên vệ sĩ bên cạnh ông Bạch đều là lính đánh thuê đến từ nước ngoài! Mỗi một người trong số họ đều có thể đối đầu với mấy chục người mà cũng không thành vấn đề gì! Cái thằng nhãi này bị điên rồi hay sao mà lại dám kiêu ngạo như vậy chứ! “Mày chắc chứ?”
Giọng của Hậu Nguyên khẽ run lên, nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng lạnh lão.
Thằng nhóc này dám kiếm chuyện với ông Bạch thì xác định là bị băm thây thành trăm mảnh rồi! Nhưng mà.
Lúc này Trần Bình lại quan tâm đến tụi nhỏ chứ không để ý gì tới Hậu Nguyên cả.
Trông cứ như ông Bạch mà Hậu Nguyên cũng chỉ là một con kiến không đáng để anh phải để ý tới vậy.
Lúc này, Đông Nghiên mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ anh lại đánh Hậu Nguyên! Người nọ chính là Hậu Nguyên! Anh ta là người đứng đầu khu vực cảng ở phía nam! Bây giờ anh lại còn muốn ông Bạch đến để nhận lỗi với anh nữa chứ! Trời ạI Anh điên rồi sao? Đó là ông Bạch! Ông ta chính là một trong ba con rồng đứng đầu toàn bộ đất Thượng Hải! Đặt chân đến đất Thượng Hải, ai dám không nể mặt ông Bạch kia chứ? Cô ta lập tức chạy tới bên cạnh Trần Bình, mặt xụ xuống, thấp giọng quát lớn: “Rốt cuộc anh tưởng mình là ai, anh định làm gì? Anh nổi cơn điên gì vậy hả! Anh có biết vừa rồi anh vừa đánh ai hay không? Hậu Nguyên đó! Anh biết ông Bạch đứng sau lưng Hậu Nguyên là ai không? Cho dù là mấy dòng họ giàu có nổi tiếng ở Thượng Hải thì cũng phải cung kính khách sáo với ông Bạch đấy!”
“À „ Trần Bình thản nhiên đáp lại một chữ, sau đó quay đầu lại tiếp tục chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Hành động này của anh khiến Đồng Nghiên tức điên lên.
Cô ta dậm chân tức giận kéo cổ áo của Trần Bình lên, nói: “Anh mau chạy đi, lát nữa nếu ông Bạch mà tới thì anh sẽ không thoát được nữa đâu!”
“Ông Bạch không phải là người thường, ông ta đáng sợ hơn cái thằng ất ơ như anh nhiều! Nếu không phải vừa rồi anh làm nhiều
——————-