Ông lão bất chợt bắt được một đứa nhỏ trông rất rụt rè, nhút nhát.
Đó là một cậu bé khoảng chừng bảy tám tuổi, bây giờ vẫn đang không ngừng lấy tay xoa mũi mình.
Ông lão ném đứa trẻ đó trước mặt Trần Bình.
Lúc này, Trần Bình cười nhẹ, nói: “Ông có ý gì?”
“Không có ý gì hết, đây là người chúng ta sẽ đoán trong vòng hai.”
Trần Bình nhàn nhạt đáp: “Ông trực tiếp kéo đến một đứa trẻ không có nguyên tố để phỏng đoán như vậy, bất luận thế nào cũng không đoán được nó có thiên phú gì đâu.”
Ngừng một chút, sau đó anh nói tiếp: “Chi bằng thế này đi, ai đã từng được vị này kiểm tra hãy để tôi đến kiểm tra lại một chút.
Xem xem có người nào bị bỏ sót không, như vậy mới công bằng.”
Nghe Trần Bình nói vậy, đám người vốn đang đứng xem náo nhiệt kia lập tức tự động tụ tập lại.
Ông lão kia vốn muốn nói gì đó, nhưng ông ta cũng không muốn khiến đám đông nổi giận.
Lúc này ông ta hừ lạnh một tiếng, đáp: “Được, tôi sẽ xem xem cậu có thể làm ra trò trống gì!”
Ngay sau đó, Trần Bình liên tìm thấy một cô gái khoảng mười lăm tuổi trong đám đông.
Cô bé rất xinh đẹp, là người thuộc tâng dưới, thực lực trong nhà cũng được coi là mạnh.
Cô bé ấy đến hòa vào trong đám đông hoàn toàn là vì tò mò.
Một năm trước, quả thực là cô bé cũng từng kiểm tra, bản thân vốn không có nguyên tố gì hết, nhưng hiện giờ cô bé nhận ra mình có được một cơ hội như vậy, đương nhiên cũng sẵn sàng đi ra.
Tay của Trần Bình chỉ vỗ nhẹ lên vai cô bé hai lân, sau đó anh mới kéo cô bé lại, nói: “Là côi”
Ông lão thấy người Trần Bình kéo ra là Khưu Á, trêи mặt ông ta lập tức hiện lên một vẻ giêu cợt.
“Thằng nhóc kia, lần này cậu thua chắc rồi.
Khưu Á là thiên kim của nhà họ Khưu, nhưng trong số những kẻ vô dụng hiếm có thì cậu lại chọn trúng con bé ấy!”
Trần Bình không hề để tâm.
Anh chỉ ghé vào tai Khưu Á, nhẹ nhàng nói: “Cô Khưu Á, lát nữa có lẽ tôi sẽ mạo phạm một chút, nhưng tất cả đều là vì cô, hy vọng cô không để bụng.”
Trần Bình nói xong, tay anh đặt thẳng lên phần bụng Khưu Á.
——————-