Nói là làm, Tiêu Thiên Hoa vội lao đến, kéo tay Tưởng Văn Lệ lại, mặt mày tươi như hoa cười nói: “Cô Tưởng, bớt giận đi mà, cần gì phải tức giận với người mới chứ?”
Tưởng Văn Lệ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, hất tay tát thắng vào mặt Tiêu Thiên Hoa! Bồp! “Tiêu Thiên Hoa, anh muốn tạo phản à! Sao không nhìn lại xem bản thân là cái loại rác rưởi gì, còn dám cản tôi?”
Tưởng Văn Lệ nổi điên lên, không ai có thể can ngăn nổi.
Tiêu Thiên Hoa bị tát như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, hai tay âm thầm siết chặt, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười, nói: “Cô Tưởng đễ chịu hơn rồi chứ? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được chưa?”
“Cút! Tưởng Văn Lệ dứt lời, chỉ tay vào mặt Tiêu Thiên Hoa mắng mỏ: “Tiêu Thiên Hoa, anh là một con chó ngoan ngoãn đấy, nhưng sao không nghĩ thử mà xem, cái món hàng như anh, làm thế nào để ngồi lên vị trí giám đốc của giải trí Lạc Hoàng? Nếu không phải hồi trước được tôi nâng đỡ, thì bây giờ anh cũng chỉ giống mấy con chó ăn xin ngoài đường kia thôi!”
Người ta có câu, đánh người còn phải để lại mặt mũi cho người ta.
Những lời này của Tưởng Văn Lệ đã đâm thẳng vào lòng tự trọng của Tiêu Thiên Hoa! “Cô Tưởng, nếu cô đã nói vậy, thì chắc hôm nay chúng ta không thể nói chuyện tử tế rồi.”
Tiêu Thiên Hoa tháo caravat, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Nhưng.
Bổp! Tưởng Văn Lệ lại vung tay, một cái tát giáng xuống, mắng: “Thế nào, Tiêu Thiên Hoa anh bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên bắt đầu chống đối? Năm đấy anh quỳ xuống cầu xin tôi ra sao? Bây giờ muốn làm ăn riêng nên trở mặt coi như không quen biết à?”
Trong mắt Tưởng Văn Lệ, Tiêu Thiêu Hoa chính là con chó mà cô ta nuôi.
Nhưng bây giờ, con chó này muốn quay ngược lại cắn mình, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Gương mặt Tiêu Thiên Hoa đỏ bừng, sự tức giận trong lòng không còn kìm hãm nổi nữa.
Anh ta bật cười, nói với Tưởng Văn Lệ: “Cô Tưởng, dù sao cô cũng là bậc tiên bối trong giới giải trí, chỉ vì một bộ phim mà muốn chèn ép người mới, tin này mà truyền ra ngoài, e là sẽ không tốt cho chút danh tiếng còn sót lại của cô bây giờ đâu?”
Tiêu Thiên Hoa cũng là kẻ tàn nhẫn, trực tiếp chọc thẳng vào điều cấm kị nhất của Tưởng Văn Lệ.
Trong nháy mắt.
Tưởng Văn Lệ nổi giận, vung tay định giáng thêm một cái tát nữa.
Có điêu, lân này, Tiêu Thiên Hoa túm lấy tay Tưởng Văn Lệ hất ra, lạnh giọng nói: “Cô Tưởng, giải trí Lạc Hoàng bây giờ không còn là giải trí Lạc Hoàng của trước đây nữa, nếu cô cứ tiếp tục gây sự như thế, tôi cũng chỉ có thể báo cáo với hội đồng quản trị.”
“Ồ”
Tưởng Văn Lệ bật cười, lắc đầu, nhìn một lượt gương mặt có thể coi là anh tuấn của Tiêu Thiên Hoa.
——————-