Ngay khi Hà Đức Trạch và Vân Trung Thiên còn đang vô cùng sốt ruột, lúc này, Lưu Chi Hoa đã bỏ chạy lại nð nụ cười.
Mặc dù Lưu Chi Hoa không ra tay, nhưng ông ta có một loại thuật đánh tráo cực kỳ lợi hại.
Thủ đoạn của ông ta thật sự rất lợi hại.
Dù ð dưới mí mắt của Vân Trung Thiên cũng có thể thành công trộm vật về được.
Lưu Chi Hoa cần thận cầm viên đan dược kia bỏ vào cái hộp mà mình đã sớm chuẩn bị trước.
Từ trước đến nay người như Đan Tông bọn họ luôn có cách bảo quản đan dược của riêng mình.
Bây giờ ông ta phải trỡ lại môn phái báo cáo.
Ông ta muốn cho các trường lão trong môn phái biết, trên thế giới có loại thuốc thần kỳ như vậy.
Tốc độ của Lưu Chi Hoa không chậm, vì đề phòng tên yêu thú Vân Trung Thiên kia nên ông ta chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng đến được môn phái.
Khi ông ta dùng thuật độn thổ đề trở lại môn phái thì đúng lúc tất cả các trường lão của môn phái đang uống trà với tông chủ.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ đầu đầy bụi đất của vị đại sư huynh kia thì trong nháy mắt, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi.
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ờ bên ngoài thì phải chú ý đến hình tượng của mình, cậu là đại sư huynh của Đan Tông, cho dù ở nơi nào cũng sẽ đại diện cho Đan Tông chúng tai”
Trên gương mặt của đại trường lão tràn đầy lửa giận.
Lưu Chỉ Hoa đúng là đệ tử thân truyền của ông ta.
Nhìn thấy đệ tử bình thường cực kỳ nho nhã ngoan ngoãn của mình biến thành cái vẻ này, trong lòng ông ta vô cùng phẫn nộ.
Tông chủ cũng cảm thấy Lưu Chi Hoa làm vậy có chút không ổn.
“Đan Tông của chúng ta quan trọng nhất là hình tượng, có hình tượng tốt đẹp mới có thể nói chuyện làm ăn với người ngoài, đúng không?”
Tông chủ nói với vẻ đường đường chính chính, lúc này bọn họ còn đang thảo luận việc có nên tăng giá đan dược của Đan Tông lên gấp bội không.
Lưu Chi Hoa nghe thấy mọi người chỉ trích mình, trong lòng ông ta cảm thấy hơi uất ức.
“Các vị trưởng lão và tông chủ, tôi phải chạy trối chết cả đường để trở về tông môn”
“Mọi người nhìn xem tôi đã chiếm được thứ tốt gì!" Lưu Chi Hoa trực tiếp dâng viên đan dược kia ra bằng cả hai tay, ông ta tin rằng khi nhóm người tông chủ nhìn thấy viên đan dược này thì sẽ thay đổi thái độ của với mình.
Nghe thấy vậy, tông chủ phất tay, cái hộp đó lập tức xuất hiện trên tay ông ta.
Ông ta mờ cái hộp ra theo bản năng, phát hiện bên trong là một viên đan dược tròn vo.
Thấy viên đan dược kia, vẻ mặt ông ta cũng không thay đổi quá nhiều.
"Cũng chỉ là một viên đan dược mà thôi, ngay cả dược lực cũng không có, có lẽ chỉ là một viên kẹo bình thường thôi!”
- ------------------