Đối phương tự mình mð miệng nói, bên trong ánh mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.
Cho dù Trần Bình bỏ chạy ở ngay dưới mắt mình, cũng không có khả năng không có một chút hơi thở nào chứ.
Chẳng lẽ một người sống sờ sỡ lại còn có thể biết mất trong không khí sao? Nghĩ đến điều này, sắc mặt của ông ta cũng cực kì khó coi, lúc ông ta đang tìm kiếm khắp nơi xung quanh, đột nhiên Trần Bình lại xuất hiện ở phía sau ông ta.
“Ông đang tìm tôi à?”
Giọng nói của Trần Bình mang theo cảm xúc lạnh lẽo, giọng nói giống như ma quỷ vang lên ở bên tai ông ta.
Nghe được giọng nói của Trần Bình, lại thêm bóng người đột nhiên xuất hiện kia, cho dù người tu hành này có thực lực mạnh mẽ, cảnh giới cực mạnh, cũng bị giật mình kêu lên.
Ông ta có chút hốt hoảng vỗ vỗ ngực, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận.
“Cậu làm cái gì vậy!”
Nhìn thấy đối phương bị mình dọa sợ, Trần Bình cười một tiếng, xem ra tên này cũng là kẻ trông thì giỏi mà lại chẳng ra gì.
“Tôi đang hỏi ông đó."
Rất nhanh Trần Bình đã thu lại nụ cười, từng bước ép sát về phía đối phương.
Nhìn thấy Trần Bình tới gần phía mình, người tu hành này lại có một loại cảm giác mình bị hồ dữ đề mắt tới.
Rõ ràng Trần Bình chỉ là một người tu hành Thế Tục vô dụng, nhưng lại có thể tạo ra tâm lý áp lực như thế với ông ta, đây là việc khoa trương cỡ nào chứ? Ông ta cảm thấy cực kỳ xấu hồ vì sự sợ hãi trong lòng mình, thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận.
"Ông đây tìm cậu đương nhiên là vì giết cậu, chẳng lẽ tôi còn muốn mời cậu đi ăn cơm sao?”
Ông ta đánh thẳng về phía Trần Bình, mục đích vô cùng đơn giản, trước tiên cứ đánh gục Trần Bình đã! Ông ta cũng không sợ Trần Bình sẽ không nói về bí mật của biệt thự.
Trong lòng của đối phương biết rõ ràng, căn biệt thự này có được trận pháp mạnh mẽ như thế, chắc chắn phải có bí mật to lớn kinh người mới đúng, nếu ông ta có thể chiếm trận pháp này làm của riêng, vậy cũng coi như hoàn hảo.
Nhìn thấy đối phương không nói hai lời đã lao lên đánh, Trần Bình lộ ra vẻ hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau.
“Không nghĩ tới ông lại mạnh đến vậy, rốt cuộc ông là ai?”
Những lời này của Trần Bình đúng là đã thỏa mãn lòng hư vinh của đối phương, trên mặt ông ta nỡ một nụ cười xán lạn, trực tiếp vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Trần Bình.
“Ha ha, đương nhiên tôi là Ngũ trưởng lão của Đan Tông Ấn Thế đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đan Đạo Tử!" Trần Bình nghe được thân phận của đối phương cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới thật là oan gia ngõ hẹp.
Anh vừa mới trêu chọc người của Đan Tông
- ------------------