"Mấy thứ này vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, khẳng định là không rẻ."
"Đúng vậy, sư tôn, mấy thứ này chỉ cần tùy tiện lấy ra một cái thôi cũng đủ làm chấn động một phưỡng rồi!" Tất cả mọi người đều biết những món vũ khí này vô cùng đáng giá, cho nên đối mặt với vũ khí như này, trên cơ bản là không có người không động lòng, cho dù là đám lão già mai danh ần tích kia cũng sẽ có chút xúc động, càng không nói đến số lượng lớn như này.
"Đây là chỗ mấu chốt."
"Thằng nhóc Giản Minh Xu kia sau khi nhìn thấy đống vũ khí này, nghĩ muốn lấy trộm, cái này đã phạm vào điều tối ky."
"Hơn nữa hành động của nó còn bị người ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng, hiện tại người ta tìm tới cửa, cậu cảm thấy chúng ta nên làm thế nào mới phải?" Linh Đạo Nhân trực tiếp đem vấn đề này vứt cho đối phương.
Nghe thấy những lời này, biểu tình của bọn họ cũng trờ nên rất đặc sắc.
Không ai nghĩ tới chân tướng sự việc sẽ là như vậy.
Nếu bọn họ là chủ nhân của những món vũ khí này, phát hiện việc này chắc chắn sẽ giận tím mặt, không cần nói đem đối phương trục xuất tông môn, có khi còn trực tiếp động thủ giết chết tên đó.
Đối với người tu hành mà nói, tính mạng của một người căn bản không đủ đề coi trọng.
Khi thực lực cường đại của đối phương đạt tới một cảnh giới nhất định, Giản Minh Xu thì tính là cái thá gì? Còn không phải muốn giết thì giết sao.
Cho nên trong phút chốc tất cả mọi người đều cảm thấy, chủ nhân của những món vũ khí này quả thật là khoan dung độ lượng.
"Vì sao xảy ra chuyện như vậy rồi đối phương còn muốn tặng những món vũ khí này cho chúng ta? Chẳng lẽ đầu óc của người này không được tốt lắm?" Một tên đệ tử vô cùng trẻ tuổi đưa ra nghỉ ngờ của mình, giây tiếp theo liền trực tiếp bị Linh Đạo Nhân vỗ cho một cái.
"Nếu cậu không muốn chết thì thành thật một chút cho tôi, đừng có nói lung tung khắp nơi, bằng không kề cả tôi cũng không bảo vệ nồi cậu đâu..."
Nghe thấy lời nói này của đối phương, Linh Đạo Nhân chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, tên nhóc này căn bản đúng là đồ ngu ngốc.
Giản Minh Xu đắc tội với Trần Bình, chỉ là bị trục xuất khỏi tông môn, chuyện này cũng đủ để chứng minh Trần Bình đã đối xử khoan hồng rồi.
Không nghĩ tới có kẻ còn dám nhục nhã Trần Bình như thế, quả thật là chán sống rồi.
Đối phương chán sống không quan trọng, quan trọng là tuyệt đối đừng có liên lụy tới ông ta, ông ta còn muốn nịnh bợ Trần Bình đó.
Tên đệ tử bị tát bay ngã trên mặt đất, một lúc lâu cũng không bò dậy được, miệng phun ra máu tưới, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
"Sư tôn, con sai rồi, con không bao giờ dám nói lung tung nữa!" Cậu ta hèn mọn cầu xin sư tôn tha thứ cho mình, Linh Đạo Nhân cũng không nói nhiều nữa, ông ta đã mất đi một tên đại đồ đệ rồi, hiện tại cũng không muốn thêm chuyện phức tạp nữa.
"Không ngại nói cho các cậu biết, vũ khí này chính là được Trần Bình, chủ nhân của biệt thự này tặng cho chúng ta.
Cậu ta làm như vậy đề cho chúng ta trong lúc chiến đấu có thể phát huy được thực lực mạnh nhất."
Linh Đạo Nhân nghiêm túc nói với bọn họ, ý trong lời của ông ta rất rõ ràng, yêu cầu đám người này tuyệt đối không được đi trêu chọc Trần Bình.
Vừa nghe thấy người sau lưng hóa ra là Trần Bình, tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.
Trần Bình thật sự rất trẻ tuổi.
Mọi người đều cho rằng có thề lấy ra những thứ này, nhất định là môn phái siêu lớn có nhiều của cải.
Kết quả chỉ là một mình Trần Bình thôi! Ngay lúc mọi người đang cao hứng nghịch vũ khí mới, cùng với cảm thán Trần Bình lợi hại, Trần Bình cũng quay về đại lục Cổ Chước.
- ------------------