Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1682: Chương 1682: Đấu trường sinh tử






Thấy có người tới gây rối, thống lĩnh Thiên Cơ lập tức hét lên thật to: “Kẻ nào thể, chuyện của liên minh Tinh Hỏa mà vẫn có mắt như mù nhúng tay vào đây ưt”

Bấy giờ Trần Bình mới đứng ra mỉm cười với thống lĩnh Thiên Cơ.

“Mới chia tay nhau trong chốc lát mà không ngờ cô đã quên mất tôi rồi đấy.”

Trần Bình nói chuyện khá là ngả ngớn và nghe có vẻ như đang muốn trêu đùa thống lĩnh Thiên Cơ.

Thế nhưng thống lĩnh Thiên Cơ đang đứng trước mắt không biết bao nhiêu là đàn em tay sai của mình thế này thì làm sao chấp nhận bị người khác giãm đạp thể diện thế này được? “Thì ra là cái tên mắt mù không biết sống chết này, mau cút ra cho tôi nếu không bà đây sẽ đánh chết anh đừng hỏi tại sao xui nhé.”

Mắt thống lĩnh Thiên Cơ lạnh lẽo như chìm trong màn sương, những cuộc chạm trán dò xét sức mạnh của đối phương thế này không hề văng bóng ở thượng tầng.

Bấy giờ, Trần Bình lại khẽ nói: “Cút đi là chuyện không thể xảy ra rồi đó nhưng nếu cô muốn làm bà người ta thì tôi có thể cân nhắc giúp cô một phen.”

Nếu như trước đó chỉ là những câu bông đùa trêu chọc thì lân này nó là lời trêu chọc trực tiếp.

Nghe Trần Bình nói thế, những người bên liên minh Thiên Sơn đều cất tiếng cười vang.

Đây là hành động có chủ đích của Trần Bình, anh không trêu chọc một người vô duyên vô cơ thế này làm gì cả, chỉ có một nguyên nhân đó là anh đang muốn chọc tức cô ta.

Còn mục đích cuối cùng chính là bắt ép ám người của liên minh Tinh Hỏa phải ra tay đánh nhau với mình, bước lên đấu trường sinh tử.

Bấy giờ người phụ nữ đó đã tức giận mất kiểm soát rồi, cô ta trực tiếp ra lệnh, sau đó tất cả mọi cơ giáp và người máy đều nhắm thẳng về phía Trần Bình.

Trần Bình lại nhếch môi cười khẽ, trước khi cơ giáp và người máy kịp tấn công thì anh đã di chuyển để phá hủy hết tất cả chúng nó.

Tiếng kim loại hỏng hóc vang lên cùng với những tia lửa loẹt xoẹt chợt lóe lập tức hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Thấy Trần Bình ra tay nhanh gọn lẹ như thế, tất cả mọi người ở đây lập tức lặng hết cả người đi.

“Mấy đống đồng sắt vụn văn ve chai đó mà cũng dám lấy ra đây hả? Chẳng lẽ các người không sợ bị người khác cười vào mặt cho hả?”

Khi Trần Bình ra tay thì mọi người đã nhìn thấy sức mạnh của anh, chỉ là Trần Bình cố tình đè nén nên chỉ dừng lại ở mức lục tinh. ——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.