Cũng chỉ có lão đại nhà bọn họ mới có được thực lực như thế, dễ dàng như trở bàn tay là có thể lấy toàn bộ số tiền mà bọn họ kiếm được nắm trong tay mình.
Mãi cho đến sau cùng, rất nhiều người đều dùng số nguyên thạch rải rác hợp lại mà thành.
Có thể nhìn ra được, bởi vì muốn mua những thứ này mà bọn họ đúng là dốc hết toàn lực.
Chẳng qua sau khi có người mua được đồ thì sẽ có những người khác tranh thủ cơ hội dùng giá cao đề mang bán đi.
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý này bọn họ cũng rất rõ ràng.
Sau khi lấy được một món bảo bối như thế, bọn họ chắc chắn phải nhanh chóng xử lý.
Nặc Nhất đương nhiên nhìn thấy tất cả, chẳng qua cô ta cũng không hề để ý, đối phương có thể cướp thì đó chính là bản lĩnh của bon ho.
đến mức nên xử lý như thế nào thì lại càng không liên quan đến công việc của cô ta.
Nhìn thấy quầy hàng trống không, trong lòng Nặc Nhất cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đồ của chúng tôi đã được bán hết, ngày mai mọi người lại đến xem”
Dưới sự xua đuổi của Nặc Nhất, đám người kia cũng liên tục rời đi.
Nhị Cấu thì giống như một tia chớp, nhanh chóng quay về Hối Bảo Lâu.
Nhìn thấy Cổ Tiêu Thi, anh ta cần thận từng li từng tí để những thứ vũ khí mà mình mua được lên bàn, thậm chí còn lau qua lau lại mặt bàn mấy lần.
Cổ Tiêu Thi vốn đang chờ mong hướng đi của sự việc, nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Cầu, sắc mặt của cô ta cũng trở nên khó coi.
Không nghĩ đến thằng cha này lại tôn trọng đồ trong Tàng Bảo Lâu như thế.
Loại cảm giác này khiến cho Cổ Tiêu Thi cảm thấy rất không hài lòng, giống như là mình bị phản bội một cách nghiêm trọng, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
“Những thứ được bày bán trong cửa hàng của bọn họ tương đối là độc nhất vô nhị, hoặc là vũ khí, hoặc là đan dược, tuy nghe nói phía sau còn có những vật khác bán ra, thế nhưng tôi cảm thấy chỉ cần hai thứ này là đủ rồi.”
Nhị Cầu vuốt ve một con dao găm trong đó, anh ta không nhịn được mà chậc chậc, sợ hãi thán phục.
Cổ Tiêu Thi nhìn thấy ánh mắt si mê như thế của đối phương, cô ta cũng không nhịn được đi theo, tay cầm lên một bộ cung tên.
Chiếc cung tên này nhìn qua rất oai phong lẫm liệt, cũng không biết có giá bao nhiêu tiền.
“Chiếc cung tên này nhìn cũng ồn, chẳng qua ngay cả cung tên cũng không có, anh không cảm thấy thứ này có cũng được, mà không có cũng chẳng sao hả? Loại đồ vật này chỉ có thằng ngu mới mua!”
Cổ Tiêu Thi khinh thường nói, rất là nhàm chán điều khiển bộ cung tên kia.
Lúc này Trần Bình cũng đã cải trang ăn mặc một lượt đi đến Hối Bảo Lâu.
Hối Bảo Lâu nhìn thấy cuối cùng cũng có khách đến cửa, bọn họ đều kích động không thôi, lập tức thông báo cho Cổ Tiêu Thi.