Vài tên tử sĩ nhà họ Vân liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều cảm thấy chấn động! Toàn bộ! “Lĩnh mệnh!”
Vài tên tử sĩ đáp, rồi sau đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi trang viên.
Vân Tịnh đứng ở trong đại sảnh, hai mắt chứa đầy hàn ý, một đôi mắt thông minh giờ phút này đang nhìn vê phương xa, khuôn mặt tinh xảo toát ra từng trận hàn ý.
Cũng không biết bà ta đang nói chuyện với ai, tựa hô như đang nói chuyện với không khí, nói: “Tôi đã phái đi toàn bộ tử sĩ của nhà họ Vân, các người tính toán làm như thế nào?”
Giọng nói lày quanh quẩn trong không trung của đại sảnh.
Sau một lúc lâu sau, mới nghe được tiếng “Thùng thùng thùng”
âm thanh của cây gậy đánh vào viên gạch.
Rồi sau đó, một bóng người già nua từ phía sau đái ảnh cất bước đi tới.
Là chí tôn thế hệ trước! Toàn thân mặc một chiến bào long tước màu xanh, ánh mắt như biển sâu, dáng người mặc dù đã có chút còng, nhưng đôi mắt kia, lại thể hiện rõ sự hung ác tàn nhẫn khiến người khác cảm thấy sợ hãi mà trước nay chưa từng có! Đặc biệt là người đang đứng bên cạnh ông ta, Hình Việt! Khí chất trêи người ông ta, đã sớm không còn như trước kia nữa rồi! Tựa hồ, cả người mang theo khí tức của long mãng vậy! Vân Tịnh xoay người, nhìn thoáng qua vị thần phật kia và Hình Việt ở trước mắt, hơi chau mày, hỏi: “Đã bước vào cảnh giới chí tôn rồi sao?”
Chí tôn thế hệ trước cười cười, nói: “Chỉ còn thiếu cái phong hiệu nữa mà thôi, chờ ta lui ra, sau đó tấu thỉnh đế sư, ban cho ông ta một cái phong hiệu, khi đó ông ta chính là chí tôn đời tiếp theo.”
Sắc mặt Hình Việt lạnh lẽo, dáng người
——————-