Đều do mình thường ngày nuông chiều nó quá, cũng bỏ mặc nó.
Nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa, chỉ sợ nhà họ Lục thật sự sẽ gặp tai họa.
Cũng không biết Phật Gia bên kia như thế nào rồi.
Lúc này Lục Thông cực kỳ xấu hổ, bị chính cha mình tát trước mặt người ngoài, điều này làm cho anh ta cảm thấy cực kỳ mất mặt! Vì vậy, anh ta giận dữ nhìn chằm chằm vào Trần Bình, và quát lên: “Anh đã làm cái quái gì vậy? Tại sao cha tôi lại tới đây hả?”
Trần Bình cười to.
Lục Uy Liêm quá tức giận, lại cho anh ta một cái tát, giận dữ nói: “Lục Thông, mày câm mồm lại cho tao! Mày dám nói chuyện với cậu Trần như thế này hả? Mày có biết là tao đã bị loại ra khỏi công ty luật Kim Đỗ không? Cha của mày bây giờ chỉ còn là một luật sư bình thường mà thôi, có thể vượt qua được thời khắc khó khăn này đều dựa vào ý định của cậu Trần đấy, mày còn không nhanh chóng xin lỗi cậu Trần ngay! Còn nữa, mày đã làm chuyện ngu ngốc gì để cho cậu Trần phải tức giận hả?”
Lục Thông sững sời Cha của mình đã bị đuổi khỏi Công ty Luật Kim Đỗ? Sao có thể như thế được? Cha mình là thành viên nòng cốt mài! “Cậu Trần, tôi xin lỗi, là do tôi không biết cách dạy con, làm cho thằng bất hiếu này đụng chạm đến cậu, cậu nói đi, muốn xử lý thế nào cũng được, cho dù yêu cầu nó quỳ xuống xin lỗi cậu cũng phải làm, tôi chỉ mong cậu Trần giơ cao đánh khẽ, không cần nhằm vào nhà họ Lục nữa.”
Lục Uy Liêm biết rằng thái độ hiện tại của ông ta quyết định tương lai của nhà họ Lục.
Nếu có một chút sai lầm, nhà họ Lục thật sự kế xong đời.
Lúc này, Trần Bình nhìn thấy ánh mắt của Lục Thông phía sau, nở nụ cười: “gia chủ nhà họ Lục, ông đúng là có một đứa con ngoan, ông có thể hỏi anh ta một chút, xem anh ta đã làm chuyện gì.”
Nghe vậy, Lục Uy Liêm không dám chậm trễ, quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận hỏi: “Nói nhanh, mày đã làm chuyện gì, nếu mà giấu diếm thì tao đánh chết mày!”
Lục Thông nhìn thấy Lục Uy Liêm định rút thắt lưng ra, lập tức run rẩy nói: “Cha, con không làm gì cả, chính là vợ của anh ta tham ô quỹ của công ty, con ở đây để nói chuyện hòa giải với anh ta.”
Lục Uy Liêm nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Đơn giản như vậy sao?”
Chỉ là loại chuyện này, vậy mà gây ra phiên phức lớn như vậy hả? “Nói thật mau, mày có giấu diếm cái gì nữa!”
Lục Uy Liêm không ngốc, lập tức hỏi.
Câu hỏi khiến Lục Thông lập tức sợ hãi run rẩy, ánh mắt né tránh nhìn Giang Linh, quanh co một lúc vẫn không dám nói gì.
“Quên đi, để tôi nói.”
Trần Bình nói ra sự việc: “Con trai ông hợp tác với chú hai và chú ba của vợ tôi, làm cho vợ tôi mắc tội tham ô công quỹ, đuổi vợ tôi ra khỏi công ty, còn muốn thừa cơ hãm hại, muốn chiếm đoạt hết cổ phần công ty của vợ tôi.
Nếu mà không ký tên, sẽ khởi tố và sẽ tống vợ tôi vào tù.
Gia chủ nhà họ Lục, ông nói xem, nếu đổi lại là ông thì ông sẽ làm gì?”
Lục Ủy Liêm nghe xong, trong lòng run lên, vẻ mặt lập tức lạnh lẽo, tiến lên đạp vào bụng Lục Thông, tức giận hét lên: “Thằng con bất hiếu này nữa, chuyện như vậy mà mày cũng dám làm hả? Mày muốn nhà họ Lục bị hủy hoại sao? Nếu sự việc này bị bại lộ, không chỉ thể diện của mày mà thể diện của Lục Uy Liêm tao cũng bị bị mày vứt đi hết! Lại còn tạo chứng cứ giả, thằng con bất hiếu, tao đánh chết mày!”
Lục Uy Liêm đã nổi điên! Thằng con ngỗ nghịch này, lại dám làm như vậy.
Lục Thông bị cha mình đạp vào mặt ngã xuống đất, lập tức hét lớn: “Cha, cha sợ cái gì chứ? Con làm rất cẩn thận, đó là một công ty lớn giá năm tỷ, chỉ cần đuổi vợ anh ta ra ngoài, xong rồi con kết hôn với Giang Linh, lúc đó con sẽ được ba mươi phần trăm cổ phần, tức là một tỷ rưỡi đấy!”
——————-