Cũng chính vì là nơi thần kỳ như vậy, theo lý mà nói nhất định sẽ sinh ra trân bảo tuyệt thế có một không hai mới đúng.
Nhưng mà nơi này làm gì có bất kỳ trân bảo nào, chỉ có một cái cửa lớn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cái cửa này không khác gì cửa chống trộm được xây dựng trong nhà ð phổ thông, thậm chí còn cũ nát hơn một chút.
Trần Bình yên lặng nhìn cánh cửa này, biểu cảm cực kỳ xán lạn.
Anh luôn cảm thấy đây là ảo giác của mình, cho nên lập tức vùi đầu vào nơi khác đề tìm tòi.
Nhưng mà anh lục soát khắp bốn phía chung quanh cũng không có phát hiện bất kỳ thứ đồ trân quý gì, thậm chí ngay cả một cây cỏ thuốc cũng không có.
Thấy cảnh này, Trần Bình hoàn toàn ngây người.
Anh yên lặng nhét cái cửa lớn này vào không gian bên trong tháp Thông Thiên, xác nhận chung quanh không có bất kỳ vậy gì thì liền rời khỏi đây.
Phát hiện này đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Trần Bình nhanh chóng đi tới một bên của kết giới, thả người nhảy ra khỏi kết giới.
Vừa mới đi ra, anh liền cảm nhận được động đất nơi đáy biển.
Nếu như đoán không sai, tuyệt đối là một sinh vật cực kỳ khủng bố ở dưới đáy biển.
Trần Bình nhanh chóng đi tới bờ, có chút nghiêm túc nhìn về phía nơi xa.
Dựa theo tốc độ này của đối phương, đoán chừng mười mấy phút nữa sẽ xuất hiện dưới chân anh.
Không thể không nói, đây là một chuyện cực kỳ khủng bố.
Từ nguyên khí ba động mà đối phương thả ra, liền có thể cảm nhận được nó tuyệt đối không phải là thứ gì dễ chọc, với cả nơi này là hải vực, hoàn toàn là địa bàn của đối phương.
Vào loại trường hợp này, bọn họ rõ ràng không chiếm được bất kỳ ưu thế gì.
Anh mới xuất hiện ở đây không bao lâu, Bạch Kim Ngân giống như ma quỷ xuất hiện ngay Sau lưng anh.
Trần Bình cũng sớm phát hiện ra đối phương, có điều anh cũng không để ý.
Bạch Kim Ngân này vẫn là người đáng đề kết giao, chí ít theo Trần Bình, đối phương không có ác ý.
Lúc này, vẻ mặt Bạch Kim Ngân tràn đầy hoảng hốt nhìn Trần Bình, không ngờ Trần Bình lại xuất hiện ở đây.
Theo Bạch Kim Ngân, Trần Bình chẳng qua chỉ là một người trần mắt thịt.
Anh ta không hề cảm nhận được bất kỳ nguyên khí ba động nào trên người Trần Bình, mà thứ đồ Trần Bình tiện tay mang ra cũng chỉ là ngọc bội của người bình thường.
Cho nên anh ta vẫn luôn đối đãi với Trần Bình như người bình thường.
Vốn anh ta không nhìn thấy Trần Bình trên đảo, tưởng rằng Trần Bình chơi chán, đã rời đi rồi.